Ngay khi vừa nhìn thấy Mạnh Hằng, bên tai Khương Bồng Cơ đã vang lên thông báo của hệ thống.
[Hệ Thống: Chúc mừng Streamer đã hoàn thành nhiệm vụ tức thời bắt buộc – giúp đỡ Mạnh Hằng, thu được phần thưởng “Quà tặng thần bí”. Mời ký chủ vào hòm thư nhận phần thưởng.]
Thế này là đã hoàn thành rồi?
Khương Bồng Cơ cười khẽ, quả đúng là hệ thống đã không chịu nổi nữa, bằng không thì nó đã chẳng cuống lên như thế.
Cô bình thản đánh giá Mạnh Hằng một lượt. Khác với vẻ bề ngoài cực kỳ tinh xảo của Mạnh Lượng, Mạnh Hằng có hơi thô kệch. Thậm chí ngay cả bộ nho sam đang mặc cũng có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác con người này tràn đầy nghị lực.
Thay vì nói Mạnh Hằng là văn nhân, thì chi bằng nói anh ta là võ sĩ tinh thông võ nghệ.
Cô liếc thấy những vết chai ở hổ khẩu của anh ta, đây chính là dấu vết của việc thường xuyên cầm đao.
Cho dù võ nghệ của Mạnh Hằng không tốt nhưng tuyệt đối không phải là kẻ yếu.
“Huynh chính là Hằng biểu ca?”
Khương Bồng Cơ báo lại với Uyên Kính tiên sinh sau đó liền đi theo người hầu và hộ vệ gặp Mạnh Hằng.
Lúc nhìn thấy Mạnh Hằng, anh ta đang khoác một chiếc áo xám xịt ngồi trong xe ngựa, chậu than sưởi trong buồng xe đã sớm tắt, chẳng còn chút hơi ấm nào. Bài trí bên trong cũng rất mộc mạc, như thể sĩ tử nhà nghèo, không hề có dáng vẻ của con trai trưởng nhà họ Mạnh.
“Cậu là?”
Mạnh Hằng nhíu mày, không nhớ ra mình đã gặp Khương Bồng Cơ vào lúc nào.
“Mẫu thân vẫn thường hay kể với ta về Hằng biểu ca, bà luôn lo lắng cho cuộc sống của huynh ở Mạnh phủ…”
Khương Bồng Cơ không nói rõ lai lịch, nhưng Mạnh Hằng nghe câu này cũng hiểu ra rồi.
“Cậu là… Hi biểu đệ?” Mạnh Hằng ngây ra nhìn cô, dường như không ngờ cậu thiếu niên anh tuấn trước mặt chính là con trai thứ của Liễu Xa trong lời đồn. Nghe thấy Khương Bồng Cơ nhắc đến Cổ Trăn, biểu cảm trên mặt anh ta có chút tối tăm: “Mấy năm nay... mẫu thân sống có tốt không?”
Khi Cổ Trăn rời khỏi Mạnh phủ, Mạnh Hằng cũng đã bắt đầu nhận thức được, ít nhiều gì cũng biết chuyện năm đó.
Mạnh Hằng biết Cổ Trăn sẽ phải chịu kết cục như thế nào nếu không hòa ly, nên không những không oán hận mà còn rất tôn trọng và thương tiếc mẹ mình.
Mạnh phủ cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, bằng không anh ta đã chẳng phải lên Thượng Kinh xa xôi để xin học, né tránh những việc bát nháo trong phủ.
Khương Bồng Cơ nói: “Đầu xuân năm nay mẫu thân bệnh nặng, suýt chút nữa không qua khỏi. Nhưng trong cái rủi có cái may, sau khi hồi phục thì ngay cả những tật xấu từ thời còn trẻ cũng được trị khỏi, bây giờ bà sống rất tốt.”
“Mẫu thân sống tốt thì đúng là không còn gì tốt hơn nữa.”
Khương Bồng Cơ hỏi anh ta: “Nghe người hầu của Hằng biểu ca nói, bánh xe ngựa có vấn đề, đúng không?”
Mạnh Hằng ngượng ngùng, đỏ mặt đáp: “Ừm.”
Khương Bồng Cơ âm thầm liếc nhìn cái bánh xe hỏng, lập tức hiểu ra nguyên do sự việc.
Chiếc xe ngựa này không biết được sử dụng bao nhiêu năm, đã lâu không được tu sửa, tuổi thọ của bánh xe cũng không nhỏ, bây giờ không trụ được nữa.
Đường đường là con trai cả dòng chính nhà họ Mạnh, thế mà phải dùng xe ngựa cũ, có thể thấy cuộc sống của anh ta ở Mạnh phủ khó khăn đến mức nào.
Ra ngoài vào ngày tuyết lớn như thế này, mà trong xe cũng không chuẩn bị đủ than sưởi, ngay đến quần áo đang mặc cũng là đồ cũ không biết đã giặt đi giặt lại bao nhiêu lần.
“Nếu Hằng biểu ca không vội lên đường thì đi cùng ta, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.” Khương Bồng Cơ lên tiếng mời Mạnh Hằng, như thể một cậu thiếu niên bướng bỉnh mười hai tuổi thực sự. “Khi mẫu thân bệnh nặng đến mức ý thức mơ hồ vẫn thường nhìn ra cửa gọi tên Hằng biểu ca. Bây giờ hai chúng ta đã gặp nhau rồi, ta phải hỏi han huynh cho kỹ càng, để khi nào về còn kể lại với bà, cho bà an tâm.”
Mạnh Hằng nghe thế, dường như trong đầu hiện lên cảnh tượng đó.
Ký ức về thời thơ ấu của anh không nhiều, nhưng anh vẫn có ấn tượng về Cổ Trăn. Đó là một quý phụ điềm tĩnh xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, khiến cho người ta bất giác cảm thấy bình yên. Giờ đây, khi bà bệnh nặng mà vẫn còn nhớ đến anh, làm sao anh không cảm động cho được?
Mạnh Hằng xúc động nói: “Nếu đã như thế Hằng đành làm phiền. Mẫu thân tái giá đã nhiều năm mà con trai bất hiếu chưa từng đến thăm, thực sự là nuối tiếc. Hi biểu đệ có thể kể cho ta nghe chuyện về mẫu thân được không?”
“Đương nhiên là được.”
Lần này, Khương Bồng Cơ ra ngoài mang theo