Răng rắc!
Hòn sỏi Khương Bồng Cơ nắm trong tay vỡ vụn, mười ngón tay cô mở ra, máu tươi nhuộm tràn viên sỏi nhỏ.
Cô đau đớn co quắp, cơn đau nhức từng đợt từng đợt công kích song cô vẫn ngoan cường giữ vững tia lý trí cuối cùng.
Môi dưới bị cắn hiện ra mấy dấu răng, tiếng rên rỉ không thể khống chế từ miệng phát ra. Chỉ một lát mà hai mắt, lỗi mũi, hai tai cô dần dần có dòng máu uốn khúc tuôn ra, không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Đại Bạch chính là ngựa chiến Bắc Cương có linh tính, tình trạng của Khương Bồng Cơ hôm nay khiến lòng nó lo âu, vó ngựa không ngừng đạp trên mặt đất.
Tõm!
Âm thanh một vật nặng rơi xuống mặt nước vang lên, mang theo một mảng lớn bọt nước, thì ra cả người Khương Bồng Cơ đã ngã xuống khe suối.
Đại Bạch thở phì phì, nó nôn nóng chạy tại chỗ vài vòng sau đó quay đầu chạy về con đường lúc trước.
Lúc này đã là đêm khuya, ngoài thư đồng và nô bộc gác đêm ra thì phần lớn đều đã ngủ rồi.
Những sĩ tộc thích đọc sách vẫn còn ngồi trong xe ngựa dùng ánh nến học tập.
Lữ Trưng ăn uống no nê xong liền lăn đi ngủ, anh ta quấn chặt chăn như nem rán. Vệ Từ thì khoác áo dựa vào buồng xe đọc sách. Có lẽ là trải đời rồi, bây giờ đọc lại những nội dung quen thuộc này lại có cảm nhận khác.
“Thật là...”
Xem xong một cuốn dần dần buồn ngủ, Vệ Từ đang chuẩn bị ngủ lại thấy Lữ Trưng nằm rạng háng. Tư thế ngủ của anh ta vô cùng “tự do phóng khoáng”, chiếm phân nửa buồng xe khiến Vệ Từ cảm thấy bản thân không còn chỗ đặt chân nữa rồi.
Anh không nên chứa chấp cái tên Lữ Trưng tùy tiện này, ai biết tư thế ngủ của tên này tồi tệ đến thế.
“Có tiếng vó ngựa?” Đang định đánh thức Lữ Trưng thì bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó.
Vệ Từ vén rèm xe lên, người gác đêm bên ngoài không có động tĩnh gì làm anh không khỏi hoài nghi bản thân nghe nhầm.
“Có lẽ nghe nhầm rồi...”
Qua một lúc, người gác đêm đứng dậy, trợn trừng mắt nói: “Đó... không phải ngựa của tiểu lang quân nhà họ Liễu sao?”
Đại Bạch toàn thân trắng như tuyết, không có một sợi nhiễm màu, lại là huyết thống ngựa chiến Bắc Cương, đứng trong đêm vô cùng nổi bật.
Tiểu lang quân nhà họ Liễu?
Nghe đến cái tên này, Vệ Từ hơi giật mình. Anh khoác áo lên, cầm theo chiếc lò sưởi ấm xuống xe.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Người hầu gác đêm có năm người, một người trong đó đã nắm lấy dây cương trên cổ Đại Bạch đang nôn nóng, dắt nó đi tới.
“Nô cũng không biết, con ngựa này vừa mới chạy từ hướng kia tới, hình như xảy ra chuyện gì rồi.”
Vệ Từ nhíu mày, anh vừa bước lên trước, Đại Bạch đã dùng đầu đẩy đẩy vào ngực anh, còn liên tiếp khịt mũi, nhìn có vẻ khá nóng nẩy.
“Lẽ nào... nó phát hiện ra cái gì rồi?” Vệ Từ nhướng mày, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.
Con ngựa này bản tính cao ngạo, ban ngày biết bao người nhìn mà thèm, song lấy lòng nó thế nào, nó cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Nếu Đại Bạch phát hiện ra chuyện gì, thì lúc này cũng nên đi tìm chủ nhân của nó chứ không phải tìm đến người ngoài.
“Các ngươi ở đây canh gác, ta đi theo con ngựa này xem sao. Nếu nửa canh giờ sau ta còn chưa quay lại thì hãy thông báo với bọn họ.”
Vệ Từ mặc dù là văn nhân song cũng thuần thục quân tử lục nghệ, công phu cưỡi ngựa bắn cung không so được với võ tướng nhưng cũng không phải làm ra vẻ.
“Mạo phạm rồi, mau dẫn ta đi tìm chủ nhân của ngươi.”
Vệ Từ vuốt lông bờm của Đại Bạch rồi nắm dây cương trèo lên lưng nó.
Nhìn Đại Bạch và Vệ Từ đi mất, đám người hầu ngơ ngác nhìn nhau, đành vâng lệnh làm việc.
Khe suối kia khá gần nơi đoàn xe nghỉ ngơi, cưỡi Đại Bạch cũng chỉ mất mười lăm phút là tới.
Vệ Từ cho rằng Khương Bồng Cơ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ tới mức môi trắng bệch, suýt chút nữa vì thúc ngựa mà bị Đại Bạch hất xuống.
Nhưng mà...
Trước mắt có không ít cây cối che chắn cho nên nhìn không rõ, song tai anh không điếc, tiếng nước chảy róc rách kia, rõ ràng là...
Trước khi Vệ Từ đến, Khương Bồng Cơ đã tỉnh táo lại rồi.
Tinh thần lúc này của cô rất tốt nhưng hai chân vẫn nhũn ra, đến cử động mười ngón tay cũng rất lao lực.
Ỷ vào sức khỏe tốt, cô dứt khoát ngâm mình trong khe suối lạnh như băng điều chỉnh