“Từ Hiếu Dư, ngươi tốt nhất nên cho ta một lý do thỏa đáng!”
Khương Bồng Cơ khống chế lực tay mà vỗ lên bàn, tiếng loảng xoảng vang lên khiến người nghe phải giật mình.
Cô không hay cáu giận khi mới ngủ dậy, nhưng có ai chấp nhận được việc đang ngủ say thì bị người khác gọi dậy không?
Hà Gian gần đây đang lạnh, nhiệt độ ban đêm thì khỏi nói, lạnh buốt như chui trong hầm băng.
Khương Bồng Cơ cố nén giận, chờ Từ Kha mở lời.
Cô cũng muốn biết rốt cục là chuyện tày đình gì, mà khiến Từ Kha bỏ cô vợ nhỏ mềm mại ngọc ngà, chịu gió chịu lạnh để chạy tới đây phá giấc ngủ của cô. Nghĩ đến chiếc giường ấm áp, tấm chăn mềm mại, Khương Bồng Cơ có thể niềm nở với Từ Kha mới là lạ.
Cô ngồi ở ghế trên, vừa xoa mặt cho tỉnh ngủ vừa trừng mắt nhìn Từ Kha đang quỳ bên dưới.
Từ Kha mới tân hôn không lâu, người ta về phòng có thể ôm vợ làm mấy hoạt động nóng người. Nhưng cô là dân FA, chăn đơn gối chiếc, chút nữa chăn mà hết ấm thì cô lại phải ủ lại đấy ạ!
“Đêm hôm không ôm vợ mà nối dõi tông đường đi, chạy tới chỗ ta làm gì?”
Giọng điệu của Khương Bồng Cơ rất gợi đòn, bên má còn hằn vệt gối đầu, có thể thấy tâm trạng của cô đang cực kỳ không ổn.
Từ Kha ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên.
Cậu chỉ nghĩ là chuyện quan trọng, lại quên mất giờ không phải lúc thích hợp để bàn chuyện.
Đa phần mọi người đều đã say giấc nồng, trong đó có Khương Bồng Cơ.
“Kha có việc gấp muốn báo cho lang quân, xin lang quân hãy bình tĩnh lại đã.”
Khương Bồng Cơ đang bực sẵn, cậu chỉ sợ cô nghe xong chuyện của Tầm Mai lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, ngộ thương đồng đội...
“Nói đi, ta vẫn đang bình tĩnh đây.”
Khương Bồng Cơ nghiêm mặt, hiển nhiên tâm trạng không tốt được như cô nói.
Từ Kha hơi nghẹn lời, nghĩ ngợi sắp xếp câu từ rồi mới lên tiếng.
“Chuyện này có liên quan đến Tầm Mai, xin lang quân niệm tình nàng ấy theo ngài đã lâu, chăm sóc ngài từ bé đến khi trưởng thành mà tha tội cho nàng ấy. Nếu lang quân nghe xong mà vẫn chưa nguôi cơn giận thì xin cứ trách tội Kha đây, chỉ mong lang quân cho Tầm Mai một cơ hội được lấy công chuộc tội.”
Từ Kha nghiêm túc kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Tầm Mai.
Kể ra mọi chuyện thì dễ, nhưng cái khó là phải tránh nặng tìm nhẹ, cố tách Tầm Mai ra khỏi chuyện này.
May là, cho đến hiện tại thì Tầm Mai chưa phạm phải sai lầm to lớn nào, thành khẩn khai nhận còn có thể giảm nhẹ tội.
Nhưng phản ứng của Khương Bồng Cơ lại ngoài tưởng tượng của Từ Kha.
Dù cô không nổi trận lôi đình thì cũng phải sầm mặt nén giận chứ, dù sao thì việc Tầm Mai đã làm cũng không khác nào phản bội.
“Chuyện này ta đã biết từ lâu, chỉ không ngờ Tầm Mai sẽ thẳng thắn nói với ngươi thôi.”
Khương Bồng Cơ vừa mở miệng, Từ Kha đã cảm thấy có gì không đúng lắm.
Cô nói tiếp: “Tầm Mai rất kín miệng, lòng phòng bị cũng nặng. Theo ta được biết, hiện tại cô ấy chỉ nói với mỗi mình ngươi. Ban đầu ta còn tưởng Tầm Mai sẽ giấu kín chuyện này cho đến khi nào không giấu được nữa mới thôi. Nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì cô ấy sẽ rơi vào tình cảnh khó xử.”
Hành vi phản bội của Tầm Mai có thể gọi là “bất nghĩa bất trung”!
Phụ nữ có phẩm hạnh như thế, người làm chồng như Từ Kha lẽ nào có thể coi như không có chuyện gì.
Càng khỏi nói Tầm Mai còn phản bội Liễu phủ.
Liễu phủ có ân với Tầm Mai, cũng có ân với Từ Kha!
Đối với một người có ăn có học thì đây là chuyện không thể chấp nhận được.
“Lang quân biết từ khi nào?”
Từ Kha ngây người, chuyện này nếu không phải Tầm Mai chủ động nói ra thì cậu cũng không biết.
Khương Bồng Cơ cười: “Trên đời này không có kế hoạch nào là hoàn hảo cả. Tầm Mai và Đạp Tuyết cũng không phải gián điệp chuyên nghiệp, khả năng che giấu vẫn còn non lắm. Chỉ cần để ý tới một vài hành động khác thường thì sẽ phát hiện ra thôi.”
Từ Kha nghe vậy mới ngẩn người, tựa như đang nghĩ đến điều gì.
“Tầm Mai chủ động nói ra mọi chuyện với ngươi cũng là thể hiện rõ lập trường của cô ấy.” Khương Bồng Cơ nhìn thẳng vào mắt Từ Kha mà nói: “Bao giờ về nhớ phải trấn an Tầm Mai, đỡ cho cô ấy nghĩ ngợi lung tung. Còn Đạp Tuyết thì tạm thời không thể làm gì được, nhưng ta sẽ đem cô