Từ Kha im lặng, dường như thật sự không nghĩ đến việc này.
Cậu vốn muốn nói giữa vợ chồng chính là như thế, nhưng lời này lại quanh quẩn trong miệng không sao thốt ra được.
“Hay là ngươi không mang theo tiền, bị tịch thu hết rồi sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Tất nhiên là có mang.” Từ Kha vô thức kéo túi tiền bên hông, hoài nghi hỏi: “Bị tịch thu là sao?”
Khương Bồng Cơ không giải thích mà nói: “Lúc ta ở Lang Nha từng gặp một tiều phu. Một tháng anh ta đốn củi mười lăm ngày, còn những ngày khác là phụ giúp nương tử đẩy xe bánh rao hàng dọc đường. Ta với anh ta tán dóc một hồi, sau khi nói xong ta phát hiện anh ta cho rằng mức tiền lớn nhất là tiền đồng...”
Từ Kha hoài nghi không hiểu rõ ý nghĩa: “Dân chúng bình thường kiếm sống khó khăn, ngày thường tiền qua tay đa số đều là tiền đồng, không có gì lạ mà.”
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải như thế. Ta tiếp tục hỏi xong mới biết trong nhà vị tiều phu này không hề nghèo khó, một năm cũng để dành được bốn năm lạng bạc vụn. Mấy năm nay liên tục làm việc, thậm chí còn chuẩn bị cho con gái hai mươi lạng của hồi môn. Tiều phu sở dĩ chỉ biết tiền đồng vì bình thường tiền đều đưa hết cho vợ anh ta. Vợ anh ta sợ anh ta tiêu tiền như nước, mỗi ngày cho ba đồng...”
Từ Kha: “...”
Đã nói đến đây rồi mà cậu còn không hiểu thì chính là não có vấn đề rồi.
“Tầm Mai không phải loại người đó...”
Mặc dù Từ Kha luôn cảm thấy nữ quan việc nhà, nam lo việc ngoài nhưng cũng chưa từng nghĩ cuộc sống mỗi ngày trên người chỉ có ba đồng, thế cũng quá thảm rồi.
“Đúng vậy, vì vậy trên người ngươi có bạc thì sao lại không mua chút đồ chứ?”
Từ Kha lại bị cuốn vào rồi, cả mặt đều rối rắm.
“Kha mua là được.”
Nếu như không mua, chẳng phải ngầm thừa nhận mình chính là tiều phu trong câu chuyện, trên người mỗi ngày chỉ có ba đồng sao?
Đường đường là đàn ông, sao lại có thể bị thê tử trong nhà kìm kẹp như thế?
Thế là, không ít quầy xuất hiện hai người đàn ông ăn mặc giàu có mua toàn những thứ đồ nữ nhi trong nhà thích dùng.
Từ Kha vẻ mặt rối rắm nhìn Khương Bồng Cơ bên cạnh đang chăm chú lựa chọn phấn son, nhìn có vẻ rất tìm tòi học hỏi.
Không đúng.... Lang quân nhà cậu từ lúc nào lại có cái sở thích quái dị này?
“Không phải son phấn nào cũng có thể dùng được, nếu ngươi đem hộp phấn vừa rồi cho Tầm Mai, đảm bảo ngày thứ hai mặt cô ấy sẽ mọc đầy mụn...” Khương Bồng Cơ trợn trừng mắt: “Nếu nghiêm trọng, không biết chừng ngươi có thể đổi thê tử đó.”
Tầm Mai có chút bệnh dị ứng, Từ Kha chọn loại son phấn kia màu sắc thì đẹp nhưng bên trong lại có thành phần khiến Tầm Mai dị ứng.
Ban đầu Từ Kha còn không lưu tâm nhưng nghe xong câu này vội vàng ném trả cái hộp đã chọn lại.
“Sao lang quân lại hiểu rõ như thế?”
Mặc dù biết Tầm Mai là tỳ nữ thân cận của Khương Bồng Cơ, quan hệ giữa hai người sâu đậm còn hơn chị em ruột, nhưng là chồng của Tầm Mai, Từ Kha không thể không để ý đến một “người đàn ông” quá hiểu thê tử mình như thế.
“Ngươi biết đó, lúc nhỏ ta bệnh nặng thường xuyên phải uống thuốc an dưỡng. Để dỗ được hai môn thần bên cạnh, ta cũng phải vắt óc tìm kế, có đúng không?” Khương Bồng Cơ nghe thấy vị ghen trong lời nói của Từ Kha cũng giả dạng bản thân không hiểu, giải thích vòng vèo. Dù sao người ta cũng là phu thê mới cưới, cô không thể khiến người ta ấm ức: “Nhưng mà, có một lần ta suýt chút gây ra sai lầm lớn, chính là tặng nhầm đồ. Sau này mới biết Tầm Mai không dùng được loại đồ đó, từ lúc đó liền nhớ...”
Từ Kha nghe vậy, chút khúc mắc trong lòng tan thành mây khói, thay vào đó là thêm vài phần hứng thú.
“Kha lại không biết việc này, cũng chưa nghe Tầm Mai kể...” Nói đến đây Từ Kha ngừng lại một chút.
Cậu thực sự không hiểu biết về