Vu Mã Quân cho rằng mình đã ngấm ngầm thăm dò được tin tức cần thiết nên trái tim đang thấp thỏm cũng yên tâm lại, càng ung dung hơn. Ngược lại Công chúa An Y Na lặng im âm thầm liếc mắt dò xét Khương Bồng Cơ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn cô ta.
“Vị này là… ái thiếp của Chính Tắc sao?” Khương Bồng Cơ cố ý hỏi.
Ăn mặc như phu nhân đã có chồng, lại còn thân quen với Vu Mã Quân như vậy, bình thường người ta đều sẽ nghi ngờ như thế.
Vu Mã Quân vội vàng thanh minh: “Ấy, huynh không thể nói lung tung thế được, Nhị ca mà nghe thấy nhất định sẽ ghen mất. Vị này chính là Nhị tẩu của ta, sáng nay lên núi Quan Âm, cầu xin Tống Tử Nương Nương* thương tình. Lúc quay về tình cờ gặp được ta nên ta liền đưa tẩu ấy về.”
*Là hóa thân của Quan Âm Bồ Tát.
Còn về phần tại sao không đưa người ta về phủ của Nhị hoàng tử mà lại đưa đến quán trà này, hắn ta lại không giải thích gì thêm.
Khương Bồng Cơ à lên một tiếng, dáng vẻ vô tư, áy náy nói: “Hóa ra là Nhị hoàng tử phi, thảo dân vừa rồi vô lễ, xin được lượng thứ.”
An Y Na mượn cơ hội này âm thầm đánh giá Khương Bồng Cơ, thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường mới hoàn toàn yên tâm.
“Không sao, tình cảnh vừa rồi cũng không thể trách Liễu lang quân lại nghi ngờ, quả đúng là do lỗi của thiếp thân.”
An Y Na cũng không để Khương Bồng Cơ hành lễ xin lỗi thật, tươi cười khéo léo mà cho qua chuyện này.
“Không biết vừa nãy Liễu lang quân có nghe được tiếng động gì không?”
An Y Na bất ngờ hỏi một câu, cô ta vẫn đang cười, bàn tay cong lên thành lan hoa chỉ, vuốt tóc mai cài ra sau tai.
Nếu chỉ nhìn tư thế của cô ta, căn bản rất khó nhìn ra sự hoảng loạn và chột dạ, cứ như cô ta vừa hỏi thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
Miệng thì hỏi, nhưng đôi mắt long lanh hút hồn của cô ta đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nét mặt và phản ứng của Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cũng là một con cáo già, sao có thể bị thủ đoạn đơn giản thế này lừa được?
Cô giả vờ như không hiểu cau mày, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy nghi ngờ, truy hỏi: “Tiếng động?”
An Y Na thấy thế liền hoàn toàn yên tâm, âm thầm thở phào.
Cô ta nhanh chóng tìm ra lý do thích hợp, giải thích lấy lệ: “Lang quân không biết, vừa nãy thiếp thân đang ngồi trong nhã gian bên cạnh nghỉ ngơi thì mơ hồ có nghe thấy tiếng sột soạt. Có điều ban ngày quỳ lạy Quan Thế Âm nên có hơi mệt, thiếp thân nhất thời không mở nổi mắt. Một lúc sau tỉnh lại mới phát hiện ra mình bị mất một thứ vô cùng quý trọng, chắc có lẽ là có trộm…”
Cô ta vừa nói vừa cười khổ, như thể thứ vừa đánh mất thứ thật sự rất quan trọng với cô ta.
“Trong quán trà có kẻ trộm ư?” Khương Bồng Cơ nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Không biết Nhị hoàng tử phi đánh mất vật gì? Nếu là thứ hay mang theo bên mình, một khi bị kẻ trộm truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại đến danh dự, nhất định phải nhanh chóng bắt được hắn.”
An Y Na mím môi, trên gương mặt hiện ra vẻ khổ sở: “Đa tạ Liễu lang quân đã quan tâm, tên trộm ấy có lẽ là biết điều nên không trộm thứ gì quá quan trọng, chỉ lấy mất một cái túi tiền. Nhưng… nhưng trong túi tiền đó có một nắm đất của cố hương thiếp thân, bình thường thiếp thân vẫn hay mang theo bên người để nhắc nhở mình không được phép quên đi cố hương. Bây giờ bị kẻ trộm lấy mất, thiếp thân quả thật cảm thấy rất bất an.”
An Y Na một thân một mình rời khỏi cố hương, đến Đông Khánh lấy chồng, cô ta luôn mang theo bên mình một nắm đất của cố hương để tưởng nhớ về quê nhà cũng là điều dễ hiểu, không ai có thể chê trách được gì.
Khương Bồng Cơ không khỏi cảm động, ho khẽ một tiếng nói: “Nhị hoàng tử phi được gả vào Đông Khánh chính là sợi dây gắn kết mối quan hệ giữa hai nước. Nhưng cố hương khó quên, Nhị hoàng tử phi luôn mang theo nắm đất ở quê mình, hành động cao thượng này khiến tại hạ cảm thấy hổ thẹn. Chuyện này quả thật ta cũng rất muốn giúp phu nhân, nhưng trong lúc ta và Hiếu Dư ngồi đây uống trà đều không nghe thấy tiếng động khác thường nào, nếu không hay chúng ta gọi tiểu nhị ở dưới sảnh lên để hỏi?”
An Y Na biết quán trà này cách âm rất tốt, bằng không cô ta đã không chọn nơi này để vụng trộm với Tư Mã Quân.
Sau ba lần thăm