Phong Cẩn hít sâu rồi hỏi thẳng: “Cái thật thà mà đệ nói là khi gặp chuyện sẽ kéo người chết cùng à?”
Thằng nhóc này có thể phòng bị người khác một chút được không, đúng là bị lợi dụng còn lo nghĩ cho người ta.
Hoàng Tung và Phương mập ẩu đả với nhau, dù thắng thua ra sao thì đôi bên tự có chừng mực, sẽ không đến mức gây chết người, cùng lắm là mất mặt thôi.
Nhưng Hoàng Tung lại cố tình hét lên: “Giác đệ, mau tới cứu ta”, kéo người ngoài cuộc như Phong Giác vào.
Kéo một kẻ tay trói gà không chặt như Phong Giác vào cuộc, nói khó nghe chứ khác nào đưa đầu ra cho chém, giúp được cái gì?
Phong Cẩn không những không thích xuất thân hoạn quan của Hoàng Tung mà còn khinh bỉ hành vi kéo Phong Giác xuống bùn của hắn.
Chỉ dựa vào sự việc vừa nãy thôi cũng đủ Phong Cẩn thù Hoàng Tung cả đời rồi.
Phong Giác không nói gì, Phong Cẩn cười lạnh, truy vấn: “Đừng đánh trống lảng, đệ trả lời đi, nếu không có Lan Đình giúp đỡ thì đệ sẽ giải quyết thế nào? Tam đệ, đây là Thượng Kinh, ngọa hổ tàng long khắp chốn, không phải nơi đệ muốn làm gì thì làm đâu.”
Nghĩ đến lúc Phương mập đưa ra yêu cầu đánh cược mà anh tức đau cả ngực, càng bực là Phong Giác còn đồng ý nữa.
Cái thằng nhóc này căn bản không nên thả ra ngoài.
Phong Giác không hờn giận mà vẫn cười đáp: “Nhị ca đừng giận, Bá Cao sẽ không để đệ bị sỉ nhục đâu.”
Phong Cẩn nghe vậy mà như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm kỳ dị rối rắm, thay đổi như lật bảng màu vậy.
Ngón tay anh run rẩy, chỉ sợ em trai mình nói ra điều gì kỳ lạ.
Khương Bồng Cơ nhìn hai anh em ông nói gà bà nói vịt mà dở khóc dở cười, cô ho nhẹ một tiếng khiến hai người chú ý.
“Ý Hoài Giới muốn nói là, Hoàng Tung muốn lôi kéo cậu ta, bất kể là dùng khổ nhục kế hay cách gì khác, muốn khiến Hoài Giới tin tưởng hắn hoàn toàn, thì dù bản thân chịu nhục cũng sẽ bảo vệ Hoài Giới.” Khương Bồng Cơ giải thích, xua tan ý nghĩ đáng sợ trong đầu Phong Cẩn.
Phong Giác lúc này mới cười thoải mái, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhìn thì như Hoàng Tung gọi Phong Giác hỗ trợ, thực ra là Phong Giác đang thử Hoàng Tung, xem sức chịu đựng của người này đến đâu.
Dù không có Khương Bồng Cơ hỗ trợ thì Phong Giác cũng sẽ an toàn, anh trai cậu có hơi lo bò trắng răng rồi.
Phong Cẩn muốn nói rất nhiều mà không biết phải nói từ đâu.
Phong Cẩn nhíu mày: “Vậy đệ cũng không nên kéo Lan Đình vào chuyện này. Nếu người bị đệ điểm danh không phải Lan Đình mà là một người vô tội khác thì sao? Tên Phương lang quân kia là cậu ấm, làm việc không theo lẽ thường, đệ có thể chắc chắn nắm chắc mọi việc trong tầm tay sao?”
Bình thường bẫy anh trai thì thôi, giờ cả bạn của anh trai cũng dám bẫy nữa, không biết là ai dạy dỗ ra cái thằng nhóc ương bướng này.
Phong Giác chớp mắt, cười như không cười đáp lại: “Nếu đệ không nhận ra Lan Đình huynh thì sẽ không làm ẩu đâu.”
Vì đã nhận ra nên mới không lo ngại gì.
Phong Cẩn hiểu ý của em trai, trong lòng đột nhiên dấy lên lửa giận.
Ý nó là, đã bị nhận ra rồi thì đáng bị gài bẫy à?
“Đệ là người họ Phong đấy, Hoàng Tung chỉ là một hoạn quan mà thôi... Hoài Giới ơi Hoài Giới, rốt cuộc thì đệ muốn làm gì?”
Phong Cẩn biết em trai mình nhiều bạn bè, không để ý dòng dõi huyết thống, nhưng hành vi của Phong Giác lần này khiến anh có dự cảm bất thường.
Phong Cẩn lôi xuất thân của Hoàng Tung ra nói, Phong Giác không đáp trả.
Thân phận là điểm yếu của Hoàng Tung, cũng là vết bẩn không thể lau sạch, dù Phong Cẩn có nói đúng sự thật nhưng Phong Giác không thích cách anh trai lôi xuất thân ra so bì. Tuổi càng lớn thì mâu thuẫn giữa hai người càng nghiêm trọng hơn.
“Hoàng đế khai quốc của Đông Khánh vốn xuất thân nô bộc, còn làm người chăn ngựa kìa, Phong thị làm bề tôi, cũng đâu thấy ca ca nói gì.”
Phong Giác giễu cợt, không khí trong phòng trà bỗng ngập mùi thuốc súng.
Ái chà, hai anh em nhà này chuẩn bị đánh nhau à?
Vì không muốn vạch áo cho người xem lưng, thằng nhóc ngỗ ngược này vẫn nên lôi về nhà bảo ban lại thì hơn.
Phong Cẩn nhịn được cơn tức, khôi phục lại vẻ ôn hòa bình tĩnh như thường.
Anh trịnh trọng xin lỗi với Khương Bồng Cơ, nghĩ về nhà rồi xử lý em trai sau.
“Em trai ta ngỗ ngược, khiến Lan Đình chê cười rồi.”
“Hoài