Khương Bồng Cơ nhếch môi giễu cợt: “Tao còn chưa nói hết, mày coi tạo không ra gì phải không?
Hệ thống trầm mặc, giờ không trốn đứng đây chờ chết à?
Nếu ở trạng thái hoàn hảo nó đương nhiên không sợ cô, làm như không ai có năng lực tinh thần cấp 3S không bằng.
Nếu lấy vùng não tinh thần ra chơi thật thì chẳng ai có lợi hết.
Nhưng nó của hiện tại hoàn toàn không phải đối thủ của Khương Đồng Cơ.
“Chậc, máy hà tất như thế?” Khương Đồng Cơ chán ghét nói, mười ngón tay từ đan nhau chuyển sang chất vào nhau: “Tao đã nhường mày nhiều lần rồi, nếu mày cứ chán sống thì tao không nhịn được nữa đầu. Lần này mày đụng trúng giới hạn của tao rồi.
Hệ thống im lặng muốn phá bỏ trói buộc tinh thần, nhưng Khương Đồng Cơ không hề cho nó cơ hội thoát thân.
Hệ thống thử thêm nhiều lần nữa, nhưng không những không làm hư tổn một góc trói buộc tinh thần mà còn khiến nó hao tốn rất nhiều năng lượng. Nó đành dứt khoát bỏ cuộc, lạnh lùng chất vấn Khương Bổng Cơ: “Từ đầu đến cuối đều là cô cố ý à? Mấy năm nay cô đang chơi tôi sao?”
“Tự mày quá đần, trí thông minh có hạn còn trách người khác sao?” Khương Đồng Cơ tức giận trợn mắt nhìn nó: “Nếu lần này mày ngoan ngoãn thương lượng với tạo, đưa ra tỷ giá trao đổi tao có thể chấp nhận được thì cũng không đến nỗi trở mặt thể này đâu”.
Hệ thống có thể ví như một con cừu, cách khoảng thời gian lại nhổ một ít lông của nó, cứ thế liên tục không dứt.
Hơn nữa, nó đúng là có chút khờ khạo, nhưng kiểu địch nhân óc heo ở ngoài sáng này luôn dễ đối phó hơn mấy thằng núp trong bóng tối.
“Cố nghi ngờ tối từ lúc nào?”
Hệ thống biết quan hệ của nó với Khương Đồng Cơ không tốt, thậm chí rất nhiều lần cổ hoài nghi nó, nhưng nó không thèm để ý.
Nó từng gặp rất nhiều ký chủ, kiểu người nào cũng có. Có khối người giống Khương Hồng Cơ ban đầu nghi ngờ để phòng nó, nhưng con người luôn dễ mềm lòng. Sau mấy năm, rồi mấy chục năm ở chung, có ký chủ nào không tin tưởng nó hoàn toàn đâu?
Đã có nhiều vết xe đổ trước đó nên hệ thống thay đổi cách đối phó với Khương Đồng Cơ,
Nói trắng ra thì địch tiến ta tiến, địch lùi ta lùi, giữ khoảng cách không xa không gần, dùng thời gian làm phai mờ sự xa cách của hai bên.
Chỉ là biện pháp tưởng như bách phát bách trúng này lại hoàn toàn không có hiệu quả với cô.
Đến giờ nó mới hiểu, thì ra người ta chưa bao giờ tin tưởng nó, thậm chí còn nhìn nó diễn sâu như xem xiếc khỉ.
“Từ khi máy ép tao sống lại, tao ghét nhất ai tự tung tự tác không hỏi ý kiến của tao”
Hệ thống không phục nói: “Tôi cho cô cuộc đời mới mà.”
Vong ân phụ nghĩa.
“Mày nghĩ mày là ai? Mày có tư cách ban ơn cho tao hả? Tao thêm vào.”
Khương Bồng Cơ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Đây chẳng khác gì đem một kẻ thành công thời hiện đại ném về thời tiền sử cái khỉ gì cũng không có.
Không thì nó là may rồi, còn đòi người ta mang ơn á? Không cảm ơn, không tin tưởng thì nói là vong ơn bội nghĩa, sao lại có kẻ mặt dày quá thể như vậy?
“Mặc dù mặt mày bự như cái mâm, dã tâm to lớn, lại tham lam vô bờ bến, nhưng không thể không thừa nhận mày đúng là có vài chỗ có ích. Nếu không có mày tận lực hỗ trợ, năng lực tinh thần của tạo không thể hồi phục nhanh như vậy... Vì vậy, để không trở thành đồ vong ơn bội nghĩa tạo sẽ nuôi mày, yên tâm”
Nếu có thực thể, e là vẻ mặt của hệ thống sẽ xanh như lá chuối.
“Kẻ sĩ có thể giết, không thể khi nhục, có giỏi cô giết tôi diệt tận gốc rễ luôn đi! Bằng không thủ này tất trả”
Tôn nghiêm và kiêu ngạo của một hệ thống sao có thể bị con người thấp hèn chà đạp.
“Ngu mới giết mày, mày tưởng tạo ngu giống mày hả?”
Hệ thống sém chút nghẹn chết.
Nó không thể tự hủy, bởi vì trong vùng não tinh thần của cô, Khương Hồng Cơ là thượng đế.
Nó cũng không chạy trốn được, đấu tinh thần không phải đối thủ thì sao thoát nổi trói buộc tinh thần của người ta... Càng nghĩ càng rớm nước mắt.
Khương Hồng Cơ vẫn mỉm cười, miệng ngâm khúc hát nhẹ nhàng, mở lại giao diện hệ thống.
Đối với người đã từng là quân đoàn trưởng Liên Bang, thao tác tay này chỉ là chuyện vặt. Thứ nói chuyện với Khương Hồng Cơ trước giờ đều