“Lang quân, chú ý hình tượng...”
Từ Kha không nhịn được mà che mặt, đây là bộ mặt thật của quý tử sĩ tộc đó hả?
Phong Cẩn vốn nặng lễ nghi còn thầm thấy may mắn.
May là Khương Bồng Cơ xưng là “ông” chứ không phải là “bà”, nếu xưng như vậy thật thì không biết phải giải quyết sao.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi nén giận.
Cô lạnh mặt nói với bộ khúc: “Không việc gì phải sợ, tra được tin gì thì cứ nói hết ra cho ta.”
Vừa rồi Khương Bồng Cơ quá hung dữ, khiến bộ khúc sợ mất mật, phải hít thở sâu rồi mới nói được.
“Thuộc hạ vâng lệnh lang quân đến điều tra huyện Tượng Dương. Nhưng vừa đến biên cảnh huyện này thì phát hiện điều bất thường. Bọn thuộc hạ thấy rất nhiều thi thể của dân chúng phơi thây nơi hoang dã, đều là những người chạy nạn. Nguyên nhân cái chết không phải do động đất, đói khát hay dịch bệnh. Qua kiểm tra thì thấy hung khí giết người là rìu, dao chặt củi, gậy gộc và các vật nặng khác...”
Khi đã nói ra được thì bộ khúc nọ cũng không còn luống cuống như trước, lời lẽ có trật tự và rõ ràng.
Anh ta chắp tay, bẩm rằng: “... Không chỉ vậy, bọn thuộc hạ sau nhiều lần kiểm tra mới biết rằng, những người dân này hẳn đang trên đường chạy nạn thì gặp phải kẻ địch có số lượng vượt xa họ, bị chúng vây đánh đến chết, gần như không mất quá nhiều thời gian. Đa phần đàn ông chết rất thảm, phụ nữ và các bé gái bị kéo qua một bên cưỡng bức mà chết, hành vi ác độc như vậy thật khiến người ta khinh thường.”
Quả đúng là bạo dân.
Nhóm bộ khúc đi điều tra biên cảnh huyện Tượng Dương phát hiện rất nhiều thi thể như vậy, chết rất thảm, quần áo và đồ quý giá trên người đều bị cướp sạch. Rất nhiều người quần áo rách rưới, phơi thân trần dưới ánh nắng khắc nghiệt, chết không nhắm mắt.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh nghe, biểu cảm không thay đổi chút nào, nhưng không khí quanh cô có vẻ nặng nề. Người xem livestream cũng không tám chuyện linh tinh nữa, họ như bị cuốn vào bầu không khí trầm trọng này, không tự chủ được mà ngồi thẳng lên nghiêm túc chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Nói tiếp đi.”
Bộ khúc kia vội bẩm: “Bọn thuộc hạ giả làm dân chạy nạn, sau khi vào được huyện Tượng Dương còn bị gặng hỏi mấy lần. Qua điều tra mới biết ba ngày sau khi Tượng Dương xảy ra động đất, huyện này đã bị một đội Thanh Y Quân chiếm lĩnh, chúng còn đánh chiếm phủ đệ huyện Tượng Dương.”
“Thanh Y Quân à...” Phong Cẩn thì thào, anh không ngờ rằng một đám quân ô hợp lại có thể đánh chiếm huyện Tượng Dương.
Huyện Tượng Dương rất nghèo nhưng tối thiểu cũng nuôi binh lính, chưa kể gia tộc quyền quý trong huyện còn nuôi gia đinh, cộng lại không được ba nghìn thì cũng phải một hai nghìn người. Họ dầu gì cũng được huấn luyện tử tế, vậy mà thua một đám vũ khí thô sơ thế sao?
“Trừ việc đó ra thì còn tin tức gì khác không?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô hận không thể dẫn người qua giết đám ô hợp ấy. Với cô, đồ của cô là của cô, cô thích cái gì thì nó là của cô, ai dám động vào xem, cô chặt tay chúng!
Không chỉ vậy, nghe tin bộ khúc bẩm lên thì đám Thanh Y Quân ấy không phải thứ tốt lành gì cho cam.
Giờ cô là huyện lệnh huyện Tượng Dương, huyện Tượng Dương là địa bàn của cô, dân chúng trong huyện do cô che chở.
Thanh Y Quân, đúng là chán sống rồi!
Bộ khúc nói: “Bọn thuộc hạ trông chừng ở huyện Tượng Dương hai ngày, phát hiện ra Thanh Y Quân không phải bạo dân bình thường. Chúng có một thủ lĩnh xưng là Cửu Tướng quân, vóc người vạm vỡ, vũ khí của gã là hai chiếc rìu lớn, cổng lớn phủ huyện lệnh huyện Tượng Dương chính là do gã chém nát. Quan chức trong huyện đều chết dưới độc thủ của gã, những gia tộc có máu mặt khác đều bị dẹp sạch, vô số người chết và bị thương.”
Những cảnh mà bộ khúc được chứng kiến không chỉ có vậy, còn nhiều thứ khác khủng khiếp hơn.
Thủ lĩnh của đám quân ô hợp ấy vơ vét gia sản của các gia tộc giàu có trong huyện, nam giới cao quá càng xe thì chém đầu, không thì cho xung quân. Còn phụ nữ, chúng không chỉ trói bằng dây thừng mà còn cưỡng chế họ trần truồng khoe thân, sung làm công