Thời đại hiện giờ tuy khoa học kỹ thuật chưa phát triển, nhưng đã có rất nhiều nguyên lý và khái niệm sơ khai rồi.
Ví dụ như giờ đã có kỹ thuật nung đất thô sơ, mô phỏng theo để làm lò nung hẳn không thành vấn đề.
Khương Bồng Cơ sai người tìm người có kinh nghiệm và tay nghề tốt trong lĩnh vực này đến, cẩn thận học hỏi kinh nghiệm từ ông, coi đây là nền tảng để thiết kế lò nung thích hợp.
Các “trợ lý đắc lực” trong kênh livestream nhiệt tình trợ giúp, đỡ cho cô phải tìm hiểu lòng vòng, công việc cũng vì vậy mà tiến triển vô cùng thuận lợi.
“Lão tiên sinh thấy mấy loại đất này thế nào?”
Khương Bồng Cơ người ngợm lem luốc, bình thường cô hay đi guốc gỗ, nay đổi một đôi giày rơm rất dày, mặc một bộ quần áo bằng vải thô, nhìn qua thì có chỗ nào giống quý tử xuất thân sĩ tộc đâu, còn giống con nhà nông hơn.
Nếu không có khí chất cao quý ấy thì chắc nhiều người sẽ hiểu lầm thật.
Hai ngày nay, cô đi qua rất nhiều nơi, chọn rất nhiều loại đất, trong đó còn trộn lẫn với đất sét mua được trong cửa hàng, phân loại kỹ càng, coi đây là hàng mẫu để hỏi han người có kinh nghiệm nung gốm ở huyện này.
Nghề làm gốm là nghề tổ truyền nhà ông lão này, bình thường ông sống bằng nghề bán bát nung. Người quyền cao chức trọng nhất mà ông tiếp xúc trong đời hẳn là chỉ có lý trưởng thôi, vậy mà giờ ông lại được đối mặt trò chuyện với huyện lệnh, huyện lệnh còn khiêm tốn hỏi ý kiến ông nữa.
Bình thường ắt sẽ có người nói ông thần kinh rồi, nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng hôm nay, chuyện ngay cả trong mơ ông cũng chưa từng mơ thấy, lại đang diễn ra ngay trước mắt ông.
Ông chậm rãi hồi thần, an ủi trái tim bị hoảng sợ.
Chuyện lạ năm nào chẳng có, năm nay thì càng nhiều, không ngờ lại có huyện lệnh không quan tâm việc công mà chỉ mê mẩn nghịch đất.
Ông lão nhủ thầm, ngoài mặt lại nghiêm túc xem kỹ tiêu chuẩn mấy loại đất.
Theo kinh nghiệm làm gốm nhiều năm của ông, ông cẩn thận chọn ra ba loại, còn phân tích rõ ràng ưu điểm và khuyết điểm của ba loại này.
Tổng thể mà nói thì chúng rất thích hợp để làm đồ gốm. Khương Bồng Cơ nhìn qua, trong đó có loại đất mua được trong cửa hàng hệ thống.
Thấy ông lão khẳng định vậy, Khương Bồng Cơ thấy nhẹ nhõm nhiều, hai ngày nay cô chạy ngược chạy xuôi trên núi rất đáng.
“Lão tiên sinh thấy, nếu đầm đất thành hình như thế này...”
Khương Bồng Cơ lấy một tờ giấy được gấp gọn trong áo ra, trên giấy là hình hộp chữ nhật dạng lập thể, hội họa ở thời này chỉ có mặt phẳng, hoàn toàn không có khái niệm về lập thể, cũng không có kỹ xảo này, ông lão nhìn tranh mà chép miệng không thôi.
Tuy nét vẽ thô kệch nhưng một người mù chữ như ông cũng có thể nhìn cái hiểu ngay.
“Huyện lệnh định làm gì với cái này?”
Ông lão lật tới lật lui tờ giấy, thầm tiếc của.
Tờ giấy trúc tốt thế này mà vẽ cái thứ gì hình thù kỳ quái, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy giống dụng cụ ăn, không biết dùng làm gì.
Để lên mặt đất thì cũng có thể làm ghế ngồi đấy, nhưng ghế nung từ đất còn nặng hơn ghế bình thường.
Khương Bồng Cơ nói: “Xây nhà này, lát đường này, ông xem thứ này rất bằng phẳng đúng không, nếu xếp chồng lên thì rất ngay ngắn.”
Ông lão trợn tròn mắt hỏi lại: “Cái này có thể xây nhà và lát đường ấy à?”
Ông lão cầm giấy trúc, vừa xem vừa chép miệng, như thể vừa được mở ra một thế giới mới.
“Nếu dùng thứ này để xây nhà thì cần nung bao nhiêu cho đủ?”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, nghiêm túc đáp: “Xây nhà đương nhiên không thể chỉ dùng mỗi thứ này được.”
Phải sử dụng cả gạch và vật liệu gỗ, đá. Qua trận động đất vừa rồi, cô thấy nên xây nhà vững chãi một chút thì tốt hơn.
Nhà ở thời này, đông hè đều thoáng gió.
Vì toàn bộ đều làm từ nguyên liệu gỗ, lỡ có bén lửa là cháy hết, cứu cũng không kịp. Khương Bồng Cơ muốn thêm gạch vào kiến trúc hiện tại, làm nhà kín gió và vững chãi hơn, nếu được thì tiện nghĩ xem có cách nào phòng cháy nữa.
Nhưng cô cũng không chuyên về lĩnh vực này, nên chỉ có thể đưa ra hướng giải quyết, còn cụ thể ra sao thì vẫn cần người trong ngành đi làm.
Trong kế hoạch quy hoạch lại nhà cửa ở huyện Tượng Dương, cô cũng từng cân nhắc đến vấn đề phòng cháy.
Ông lão nói thầm: “Nếu dùng thứ này xây nhà