Kỳ Quan Nhượng thở dài, âm thầm kéo tay áo Phong Cẩn, liếc anh một cái nhắc nhở.
Những vấn đề thuộc kiểu nguyên tắc như thế này, chủ công nhà mình căn bản là sẽ không nghe theo đề nghị đâu.
Chỉ cần không phải quyết định đưa ra trong lúc giận quá mất khôn, thì mưu sĩ bọn họ theo lý nên ủng hộ.
Nếu cô vì cân nhắc đến “đại cục” mà chọn từ bỏ hai nghìn bộ khúc kia, Kỳ Quan Nhượng và những người khác mới cảm thấy lạnh lòng.
“Chuẩn bị ứng chiến!” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Bọn chúng giết bao nhiêu người, chúng ta giết lại gấp mười lần trăm lần.”
Từ Kha thở dài, cậu đột nhiên cảm thấy những ngày như thế này về sau sẽ còn lặp lại rất rất nhiều lần.
“Chủ công đã quyết như vậy, Kha đương nhiên nghe theo.”
Mạnh Hồn chủ động xin đi giết giặc, vẻ mặt kiên quyết: “Chủ công, lần xuất quân này, nhất định phải mang theo thuộc hạ.”
Bộ khúc không chỉ là tư binh của Khương Bồng Cơ mà còn những người lính mà Mạnh Hồn dồn vô số tâm huyết huấn luyện ra.
Ông nhất định phải tự tay giết chết kẻ địch, dùng máu của bọn chúng rửa sạch mối nhục này.
Khương Bồng Cơ đan mười ngón vào nhau, cô ngồi ở vị trí chính giữa, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
“Mạnh giáo đầu dẫn theo bộ khúc đi cứu người với ta, chuyện phòng ngự trong huyện giao cho Văn Chứng.”
La Việt không kìm được đứng lên xin giết giặc: “Liễu huyện lệnh, chuyện này cũng…”
Khương Bồng Cơ ngắt lời hắn, nói: “Đúng là ta muốn đi cứu người, nhưng cũng không thể vì thế mà không quan tâm đến sự an toàn của dân chúng trong huyện Tượng Dương mà điều động toàn bộ binh lực được. Thanh Y Quân rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, tính chất báo thù rất rõ ràng. Cho dù là hai nghìn bộ khúc hay những người khác, ta đều không muốn để mất mọi người.”
Nói rồi, cô đứng dậy đi về phía hậu viện với khí thế không cho phép phản đối.
Phong Cẩn và Từ Kha đồng loạt quay sang nhìn Kỳ Quan Nhượng, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
Nếu như nói đến thời gian quen biết và tình cảm với Khương Bồng Cơ, Kỳ Quan Nhượng không thể so với bọn họ, nhưng trong những chuyện chính sự, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến đánh trận, cô thiên vị Kỳ Quan Nhượng hơn. Lần này lại giao quyền bố trí mọi việc trong huyện cho Kỳ Quan Nhượng, sự tín nhiệm này thật sự rất hiếm thấy. Bọn họ kinh ngạc, bản thân Kỳ Quan Nhượng lại càng trở tay không kịp.
“Đi chuẩn bị đi thôi, chủ công không thích lề mề.”
Bà quản gia Từ Kha bình thường phải lo rất nhiều chuyện vụn vặt, trong đó bao gồm cả chuẩn bị vật tư trước khi ra trận.
Phong Cẩn cười: “Nếu đã như thế, Cẩn xin cáo lui trước để kiểm tra khí giới phòng thủ thành.”
Kỳ Quan Nhượng âm thầm cười khổ, anh ta cùng Mạnh Hồn đi ra ngoài, hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Mạnh Hồn đi cùng anh ta đến nửa đường mới do dự lên tiếng: “Văn Chứng tiên sinh, hành động lần này của chủ công… khó tránh khỏi có hơi…”
Công bằng mà nói, nếu nói đến thân phận của ba người Phong Cẩn, Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng, thì e rằng thân phận của Kỳ Quan Nhượng là thấp nhất.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại thiên vị một cách không hề che giấu như vậy, ai không mù đều có thể nhìn ra.
Mạnh Hồn lo lắng nội bộ bất hòa, sợ sẽ khiến mấy người sinh ra khúc mắc.
Tranh chấp giữa văn nhân đáng sợ hơn so với võ tướng nhiều.
Kỳ Quan Nhượng nghe xong đột nhiên bật cười.
“Mạnh giáo đầu yên tâm, trong lòng chủ công đều hiểu rất rõ.”
“Hả?” Mạnh Hồn là người thành thật, tư duy không theo kịp: “Chủ công cố ý làm thế ư?”
“Mạnh giáo đầu xem, Hiếu Dư tinh thông chuyện quản lý công việc nội bộ, cho dù loạn đến đâu, vào trong tay cậu ta cũng đều thành gọn gàng ổn thỏa. Hoài Du am hiểu xử lý vấn đề ngoại giao, nhưng bây giờ nền móng của chủ công vẫn chưa vững chắc, tạm thời không có chỗ cho cậu ta phát huy bản lĩnh.” Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ bổ sung thêm: “Sở trường của Nhượng là xảo trá quỷ quyệt, vốn dĩ thích hợp trên chiến trường. Chủ công hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của mỗi người, vì thế nên Hoài Du và Hiếu Dư sẽ không cảm thấy khó chịu bất mãn.”
Nói đến đánh trận, bày binh bố trận, bọn họ đều biết nhưng có sở trường sở đoản.
Với thế cục bây giờ để Kỳ Quan Nhượng thủ thành rõ ràng là đảm bảo hơn.
Nếu đổi thành kẻ ngu xuẩn hẹp hòi chỉ sợ sẽ sinh ra khúc mắc, nhưng Từ Kha và Phong Cẩn thì khác, thế nên Kỳ Quan Nhượng không lo lắng.
“Hóa ra là như vậy, là do Hồn cả nghĩ rồi.” Mạnh Hồn ngại ngùng nói.
Kỳ Quan Nhượng thầm thở dài, nói thì nói như thế, nhưng thật ra anh ta không muốn trở nên nổi bật.
Nhưng mà tình hình hiện tại