“Đỡ ta nằm xuống.” Kế phu nhân ho khẽ hai tiếng, sau đó được tỳ nữ đỡ chầm chậm nằm xuống.
Cô tỳ nữ có chút căm phẫn bất bình nói: “Phu nhân lo liệu chuyện trong nhà, nuôi nấng hai vị lang quân bao nhiêu năm như vậy, tại sao lão gia về lại chỉ ở đây có một lúc như thế?”
“Tình cảm của tỷ phu và tỷ tỷ rất sâu sắc, quả thực là không thích hợp ở lại trong phòng ta lâu... để ta chiếm lấy vị trí ngày hôm nay đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.” Kế phu nhân bất đắc dĩ cười khổ, năm đó bà rơi vào đường cùng, nếu như không có ông anh rể này giúp đỡ thu nhận thì làm sao có thể kéo dài hơi tàn cho đến ngày hôm nay được.
Chỉ là, cùng là chị em mà số mệnh lại khác nhau, cho dù đã tự nói với bản thân mình không nên đố kị, nên phải biết ơn, nhưng đôi khi vẫn cứ cảm thấy đau đớn khó chịu. Huống hồ bà coi Lan Đình như con mình sinh ra, vậy mà lại có kết cục như thế này...
Tỳ nữ vẫn không hiểu, cô mới được mua vào phủ mấy năm gần đây, đối với chuyện ân oán trong phủ thực sự là không rõ ràng lắm.
“Bên Tây Viện chắc cũng đã biết tin lão gia quay về rồi chứ?”
Bệnh tình của Kế phu nhân có chút nghiêm trọng, tuy rằng không nặng đến mức hết hy vọng nhưng sức khỏe cũng bị hao tổn nhiều cần phải tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục lại được.
Tỳ nữ nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là cũng biết rồi ạ... phu nhân, ngài nói xem tối nay lão gia có sang bên chỗ của Điệp di nương không?” Bao nhiêu năm mới về, vậy mà ngay đêm đầu tiên đã ngủ ở bên tiểu thiếp thì có khác gì tát thẳng vào mặt chính thất? Theo lý mà nói Liễu Xa không phải là người có thể làm ra những chuyện không đáng tin thế này, nhưng ai biết được ông ta có nhất thời mất khống chế hay không? Huống hồ Kế phu nhân lại đang ốm nặng không thể thị tẩm.
Đối với nỗi lo của tỳ nữ, Kế phu nhân lại chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là bà không thích cái kiểu vượt quá giới hạn của tỳ nữ này. Kế phu nhân nghiêm khắc nhìn nữ tỳ thân cận của mình, “Bình thường ta dung túng ngươi đến độ không biết trời cao đất dày là gì rồi đúng không. Chuyện của lão gia mà cũng dám xen mồm vào.”
Kế phu nhân nhìn dáng vẻ hoảng sợ, quỳ sụp xuống của tỳ nữ, cơn tức nghẹn trong lòng muốn dằn xuống không nổi mà trút ra cũng không xong. Bà đau đầu bóp trán, nằm nghiêng trên giường nhắm mắt lại, “Đứng dậy đi, tự đi ra ngoài quỳ, nghĩ cho kỹ xem mình đã sai ở đâu. Lão gia không phải là người nhân từ giống ta đâu, nếu như bị ông ấy bắt được sai lầm, nhẹ nhất là bị bán ra khỏi phủ...”
Liễu Xa quay về chủ viện tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ rồi uống một bát thuốc chống cảm, lúc này hai chân mới có cảm giác đang đứng trên mặt đất thật sự. Ông đứng ngồi không yên trong chính sảnh một lúc lâu, cuốn thẻ tre trong tay nửa chữ cũng không xem vào. Theo sắc trời dần dần tối đi, ông lại càng thường xuyên nhìn về phía cửa, nào đâu còn dáng vẻ bình tĩnh bày mưu nghĩ kế lúc bình thường nữa? Dáng vẻ không bình tĩnh như thế này cũng chỉ thời còn trẻ nông nổi mới có.
Rất lâu rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Liễu Xa phải nghi ngờ có phải con gái mình cũng mắc tật mù đường giống mẹ nó, không nhớ nổi đường về nhà?
Đúng vào lần thứ 33 ông ngoái ra cửa ngóng, cuối cùng thì cũng có người đi vào báo: “Lão gia, Nhị lang quân đang ở gian ngoài đợi ngài ạ.”
“Nhanh, nhanh gọi Lan Đình vào đây.” Liễu Xa thở hắt ra, nhìn cuốn thẻ tre trong tay mình lại cảm thấy hơi mất tự nhiên nên gấp lại cất sang một bên. Động tác của ông có phần trù trừ bất an, chỉ sợ con gái hiểu lầm, cảm thấy mình về nhà là để kiểm tra nó học hành như thế nào.
Khương Bồng Cơ bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Một người đàn ông lạ mặt đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chủ vị, trên người mặc quần áo màu trắng, ống tay áo thêu hoa văn mây chìm, áo khoác đen khoác hờ trên bờ vai rộng. Hai bàn tay trắng xanh với những ngón tay thon dài tự nhiên rũ trên đầu gối, khi nhìn thấy cô bước vào thì hai mắt ông sáng lên.
Mái tóc dài của ông vẫn còn ẩm hơi nước, quần áo cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là quay về không lâu liền đi tắm rửa... nhìn thấy cô thì những thớ cơ trên mặt có chút không tự nhiên, những động tác nhỏ vô thức của hai tay thể hiện rõ ông đang căng thẳng và thấp thỏm bất an.
Khương Bồng Cơ vừa bước lại gần hành lễ, vừa quan sát đánh giá Liễu Xa.
Quần áo trên người vị “phụ thân” này tuy không đến mức cũ nát, nhưng phần cổ tay áo lại có những nếp gấp khi mặc cực kì rõ ràng. Thậm chí có vài nơi