Những người có mặt trừ Phong Cẩn còn có thể giữ phong độ ra thì Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha đều hết hồn. Từ Kha phản ứng quá khích thì càng thảm hơn, sém chút sặc canh vào phổi, khó chịu bịt miệng ho khan.
“Cái gì? Ba mươi nghìn quan tiền?”
Từ Kha ho một trận sặc sụa, vừa dịu lại đã cao giọng run rẩy chỉ vào chén trà trong tay.
Phá của, quá phá của!
Chủ công nhà mình có bao nhiêu tài sản cậu biết rõ.
Rốt cuộc người lấy đâu ra ba mươi nghìn quan tiền đi mua thứ không thực dụng chỉ có bề ngoài tráng lệ thế này?
Là bà quản gia nội vụ của cả phủ huyện lệnh, Từ Kha thiếu chút nữa tức muốn ngất đi, cậu lại quên mất Khương Bồng Cơ làm gì có nhiều tiền vậy.
Đừng nói tham ô, cho dù cô đem cả huyện Tượng Dương đi gán nợ cũng không lấy được nhiều tiền như thế.
Ba mươi nghìn quan tiền chẳng qua là cô muốn trêu chọc ba người bọn họ thôi.
Thật không ngờ, bọn họ đều tin răm rắp.
Kỳ Quan Nhượng và Phong Cẩn nhận ra đầu tiên, nghiêm túc nhìn Khương Bồng Cơ đang mỉm cười.
“Chủ công không phải loại người chìm trong hưởng lạc, sao có thể tiêu ba mươi nghìn quan tiền mua thứ này, xin người đừng trêu chọc Cẩn nữa...”
Dù Phong Cẩn xuất thân Phong thị, anh cũng sẽ không ném ba mươi nghìn quan đi mua một thứ đồ sưu tập. Không phải anh chi không nổi, mà là không thiết thực.
“Chậc, mấy người thật không có óc hài hước, lát nữa Mạnh giáo đầu và La giáo đầu tới mấy người không được vạch trần ta đó.”
Có một chủ công thích đùa giỡn như thế ba người bọn họ cũng thật vất vả.
“Tối qua khi nung gạch tiện thể nung một ít thứ này. Chất lượng không đồng đều, đó không phải là thủy tinh chất lượng tốt, lúc đầu ta còn tính tiêu hủy, nhưng nghĩ tới mấy người thường ngày làm việc vất vả liền lấy một bộ đặt ở sảnh chính vụ.” Khương Bồng Cơ cười nhe răng, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Sao, mấy người có thấy nó đáng ba mươi nghìn quan không?”
Ba mươi nghìn quan?
Sao không đi cướp luôn đi?
Từ Kha phẫn uất, còn tưởng chủ công nhà mình đã chững chạc lên một chút, ai dè vẫn quậy như thế.
Phong Cẩn nghiêm chỉnh đánh giá thứ đồ trong tay, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
“Thứ này thế gian hiếm có, có thể nói là tác phẩm tinh xảo khó gặp, chất liệu quý hiếm chưa bao giờ thấy. Nếu là người biết hàng, ba mươi nghìn quan đương nhiên đáng giá.... Chỉ là.... Cẩn không biết muốn tạo ra vật này cần tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, nhân công và thời gian...”
Ba mươi nghìn quan, những tên đại gia giàu nứt đố đổ vách theo đuổi hư danh quả thật sẽ móc túi ra mua, thậm chí vui vẻ tranh cướp tưng bừng ấy chứ.
Nhưng thời thế hiện nay có ai dám tốn nhiều tiền đi mua thứ đồ xa xỉ chỉ để ngắm như thế đâu.
Khương Bồng Cơ vừa uống canh vừa nghe Phong Cẩn nói, trong lòng càng nắm chắc hơn.
“Ta đã nói là tiện thể làm ra lúc nung gạch, vậy cậu nghĩ chế tạo nó cần bao nhiêu tiền bạc, nhân lực và thời gian?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Ánh mắt Hoài Du chắc chắn chuẩn không cần chỉnh, dù sao cậu cũng là thiếu gia sĩ tộc. Cậu nói nó đáng giá ba mươi nghìn quan là ta yên tâm rồi. Chỉ cần khéo léo một chút còn sợ không có chỗ bán à? Có sợ là sợ cung không đủ cầu, người ta lên tận cửa đòi mua thôi.”
Mấy người Phong Cẩn ngu người một lúc, đến khi hiểu ra ý của Khương Bồng Cơ thì vẻ mặt đều hoảng hốt.
“Chủ công, ý... ý của ngài là... bán thứ này lấy ba mươi nghìn quan?”
Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “À không, mấy chén này để cho mấy người uống trà, dùng chén sành cứ thấy mùi bùn đất.”
Khương Bồng Cơ không chỉ muốn nung thủy tinh mà còn muốn làm ra đồ sứ chỉ xuất hiện trong bảo tàng lịch sử.
Thực ra thời viễn cổ đã có đồ sứ rồi, nhưng chất lượng không ổn lắm, người xem livestream cảm thấy có thể cải thiện, đây có thể cũng là nguồn thu nhập lớn.
Thấy ba vị mưu sĩ còn đang ngây ngốc, Khương Bồng Cơ lại mặt dày nói: “Chủ công của các vị thương xót cho thuộc hạ, sao có thể bạc đãi các vị chứ. Chỉ bán mấy lô ấm trà thủy tinh mà phía lò gạch nung được thôi. Chủ công nhà mấy người dù là nghịch đất cũng phải khác người... nghịch đất kiếm tiền.... Không phải là ba mươi nghìn quan thì cũng ba triệu quan, thậm