Lúc lâu sau, Lý Uân mới dừng lại trước một căn nhà. Anh ra hiệu, Điển Dần hiểu ý đưa chìa khóa cho anh.
Vặn chìa một cái, cửa đã mở ra.
“Đây là căn nhà chủ công sắp xếp cho Vệ tiên sinh, hai người đi chung với Vệ tiên sinh thì tạm thời ở đây trước nhé.”
Lý Uân trả lại chìa khóa cho Điển Dần.
Đây là một căn nhà ba sân, trong phòng dù không trang trí xa hoa nhưng đều đầy đủ những thứ cần có.
Trương Bình suýt nữa bị hoa mắt.
“Vậy... Tử Hiếu đâu?” Trương Bình lúc này vẫn không quên anh bạn nhỏ nhà mình.
Lý Uân trả lời khái quát: “Còn ở trong phủ huyện, chủ công đang chăm sóc anh ta, khi nào anh ta khỏe sẽ dời qua đây.”
Trương Bình thầm thở phào.
Xem ra, vị chủ công kia vô cùng ưu ái tài năng của Tử Hiếu nên mới sắp xếp chu đáo như vậy.
Lý Uân là người tỉ mỉ, anh đã tìm quần áo cho Điển Dần và Trương Bình, hai người rửa ráy xong liền mặc vào.
Thế nhưng trong nhà không có đầy tớ, những chuyện như chẻ củi nhóm lửa bọn họ chỉ có thể tự xử.
Trước khi rời đi Lý Uân còn để lại mấy lượng bạc cho họ ra ngoài mua đồ ăn.
“Đời thật như mơ...”
Trương Bình nhìn Lý Uân rời đi rồi lại ngó quanh căn nhà, vẫn có cảm giác như đang mơ.
Nửa ngày sau, anh ta và Điển Dần quây xung quanh lò than sưởi ấm.
“Giờ Bình mới hiểu Tử Hiếu vì sao lại cố chấp muốn tới huyện Tượng Dương rồi. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà có thể đưa một huyện thành cũ nát trở thành bộ dạng như bây giờ chắc chắn là một người vĩ đại, có lẽ vị huyện lệnh đó chính là minh chủ mà Tử Hiếu chọn...”
Điển Dần gật đầu tán thành.
Một lúc sau Điển Dần nói: “Hi Hành tiên sinh, lúc trước nghe nói huyện thành đang chiêu binh, Điển mỗ muốn thử một phen.”
Trương Bình nhìn Điển Dần nói: “Đại trượng phu sống trên đời tất phải kiến công lập nghiệp, hiện nay xem ra huyện Tượng Dương này cũng là vùng đất đầm rồng hang hổ, Điển huynh bản lĩnh đầy mình cứ đi thử sức xem sao.”
Thời thế hiện nay loạn lạc khắp nơi, nếu không nghĩ cách trở nên mạnh mẽ, ai biết ngày nào đó sẽ bị phơi thây ven đường.
Điển Dần hỏi: “Vậy Hi Hành tiên sinh có dự định gì không?”
Trương Bình sững người, anh ta lo lắng cho Vệ Từ nên mới cùng đi về phương Bắc, nay đã tới cuối chặng đường anh ta cũng không biết tiếp theo nên làm gì, bèn nói: “Giờ còn chưa biết... chắc là nghĩ cách về quê hoặc tìm nơi non nước hữu tình ẩn cư, làm một ẩn sĩ tiêu diêu tự tại...”
Điển Dần khuyên: “Hi Hành tiên sinh à, bên ngoài loạn lạc như vậy, một mình tiên sinh đi rất nguy hiểm, không bằng ở nơi này luôn đi?”
Trương Bình cười, thản nhiên nói: “Bình không có tài năng như Tử Hiếu, cùng lắm chỉ là một thợ thủ công mà thôi, ngày thường cũng không làm được gì nên hồn.”
Anh ta không phải là một sĩ tử Mặc gia chính cống thích nghiên cứu cơ quan máy móc, cũng không nghiên cứu sâu học thuyết Mặc gia.
Bởi vậy anh ta mới tự giễu mình là “thợ thủ công”.
Anh ta cũng chỉ có vài người bạn chân chính, kết giao với Vệ Từ đúng là sự tình cờ.
Điển Dần không hiểu chuyện này lắm, càng không biết an ủi Trương Bình thế nào.
Đối với Điển Dần, dù là Tử Hiếu tiên sinh hay Hi Hành tiên sinh thì đều là người tốt, người tốt nên gặp điều lành.
Mùa đông này sẽ là một bước ngoặt trong lịch sử.
Tháng mười một, bốn nước Đông Khánh, Trung Chiếu, Bắc Uyên và Tây Xương không kịp cứu viện, để Nam Man tấn công kinh thành Nam Thịnh, máu chảy thành sông. Sau khi vây khốn hai tháng liền, vó ngựa Nam Man đã triệt để san bằng kinh đô Nam Thịnh, nước Nam Thịnh diệt vong!
Vua của Nam Man hạ lệnh đồ sát, dung túng quân lính giết chóc một ngày một đêm trong Hoàng Thành.
Ngày thứ hai, nam giới hoàng thất Nam Thịnh bị treo đầu ngoài cửa thành, từng cái đầu đều chết không nhắm mắt, nữ quyến hoàng thất toàn bộ sung làm nữ nô, mặc người mua bán chà đạp. Quốc thổ Nam Thịnh đầy tiếng oán than, khói lửa chiến tranh khắp nơi.
Nam Man biết đánh trận không biết giữ nước, sưu cao thuế nặng, lòng tham không đáy, dân chúng lầm than.
Trong tình hình như thế, phong trào khởi nghĩa nổi dậy hàng loạt ở Nam Thịnh, bắt đầu thời kỳ loạn thế.
Thiên hạ năm nước, một nước đã vong.
Cùng lúc đó, quốc thổ hai miền Nam Bắc Đông Khánh cũng rơi vào loạn chiến.
Phía Bắc trở thành chiến trường của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo.
Phía Nam, Xương Thọ Vương ỷ vào binh lực hùng mạnh giằng co với hoàng thất Đông Khánh phía bờ sông bên kia. Tình thế căng thẳng như có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
Vì mùa đông giá rét không dễ chiến đấu nên song phương đều tạm