“Chủ công!” Lý Uân lo lắng đuổi theo Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ nói: “Cái anh chàng Điển Dần kia có vẻ khá, bao giờ xong giai đoạn huấn luyện thì điều anh ta tới cạnh ta.”
Điều chuyển đến bên chủ công?
Chủ công định bồi dưỡng Điển Dần sao?
Lý Uân ngạc nhiên lắm nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp: “Tuân lệnh.”
“Huynh chạy theo làm gì?” Khương Bồng Cơ đi hai bước, thấy Lý Uân vẫn theo sau bèn quay đầu hỏi: “Không huấn luyện tân binh à?”
Lý Uân ngượng ngùng, cẩn thận hỏi Khương Bồng Cơ: “Chủ công à, đám tân binh đó đã bị thương như vậy rồi, vẫn phải huấn luyện sao?”
Cả đám nằm rạp trên đất, lăn lộn kêu đau, nhìn rất chật vật.
Lý Uân tốt bụng đang nghĩ có nên cho tân binh nghỉ nửa ngày để dưỡng thương hay không, dù sao thì các bài tập mùa đông rất nhiều, nếu không có sức khỏe, không được nghỉ ngơi đầy đủ thì không thể trụ được.
Khương Bồng Cơ cười xùy: “Ta xuống tay có chừng mực, nếu không thì giờ chúng đã thành một đám thi thể rồi, còn ở đấy mà kêu với rên à? Vết thương trên người bọn chúng nhìn qua thì nghiêm trọng thôi, nhưng thực ra chỉ là đau nhức bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Đùa chứ, nếu Khương Bồng Cơ ra tay thật thì mấy con gà bệnh này không đủ cho cô giết.
Lý Uân nghe vậy cũng thấy yên tâm hơn.
Chuyện ở trại tân binh chẳng mấy mà đã truyền đến sảnh chính vụ.
Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng đều tò mò, Từ Kha sờ chòm râu ngắn ngủn mới nhú trên cằm, cười nói với mọi người: “Không biết chủ công mặc đồ nữ trông ra sao nhỉ?”
Mạnh Hồn đúng lúc đến sảnh chính vụ lấy công văn, nghe thấy câu ấy của Từ Kha, trong đầu ông chợt hiện lên dáng vẻ Khương Bồng Cơ mặc đồ nữ, vẽ lông mày tô son, đôi mắt trong veo như nước khẽ chớp lên tội nghiệp, đi nhẹ nói khẽ cười duyên...
Ôi trời ơi, Mạnh Hồn sợ tới mức suýt thì giật nảy mình.
Kỳ Quan Nhượng cười, với tay bốc một ít lạc rang muối trên bàn lên, nói mấy câu khá cay nghiệt: “Nhìn chủ công như thế, dù có mặc đẹp như tiên đi nữa, chỉ tính khuôn mặt ấy thôi cũng đủ làm người ta phát khiếp rồi, còn lòng dạ nào nữa chứ... Mấy người cần gì phải nghĩ nhiều?”
Đôi mắt vô tội, chúng nó có làm điều gì sai trái đâu, sao lại xúc phạm nó thế chứ?
Từ Kha sáp qua, duỗi tay bốc một ít lạc rang muối của Kỳ Quan Nhượng ăn thử, cũng ngon ra trò.
“Cũng phải, khuôn mặt của chủ công... Kha thật sự không tưởng tượng ra được.”
Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng kẻ tung người hứng nói xấu sau lưng Khương Bồng Cơ.
Hai người không phát hiện ra rằng Phong Cẩn và Vệ Từ không hùa vào chút nào... Đương nhiên, dù họ có phát hiện đi nữa thì hẳn cũng không mấy bận tâm, vì Phong Cẩn và Vệ Từ thật sự không phải dạng người sẽ nói xấu hay phàn nàn chủ công của mình. Hai người này là quân tử mà, không có tật nói xấu sau lưng người khác.
Phong Cẩn và Vệ Từ im lặng liếc nhìn nhau, ngay sau đó thì dời tầm mắt đi. Hai người đều hoài nghi phản ứng của nhau, nghĩ bụng hay là đối phương đã phát hiện ra điều gì rồi?
“Hửm, làm cái mặt vậy là sao?”
Khương Bồng Cơ hiếm khi đến sảnh chính vụ một lần, lại phát hiện ra biểu cảm của Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng có hơi lạ.
“Nghe nói chủ công càn quét trại tân binh?” Kỳ Quan Nhượng cười hỏi.
Khương Bồng Cơ nhướn mày, đã hiểu vì sao mấy người này cười trộm rồi, cô thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chủ công của mấy người còn mặc đồ nữ binh nữa cơ, đập cho đám nhãi ấy một trận tơi tả.”
Kỳ Quan Nhượng cố nén cười, nghiêm mặt thở dài: “Chủ công oai nhất.”
Khương Bồng Cơ cười nhạo, diễn xuất của Kỳ Quan Nhượng qua mắt được ai chứ không thể qua mắt cô được. Cô ngồi lên ghế đầu rồi nhìn lướt qua Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha: “Hai người muốn xem ta mặc đồ nữ à?”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng ngoài miệng thì thành thật thừa nhận: “Đương nhiên muốn xem.”
Khương Bồng Cơ một tay nâng má, một tay gõ lên mặt bàn, có hơi nhàm chán.
Cô nói: “Sắp đến Tết rồi, dù sao mọi người cũng không