Được rồi, có vướng mắc ở cái vấn đề này nữa cũng chẳng có ý nghĩa. Khương Bồng Cơ một tay chống cằm nhìn chằm chằm lão hòa thượng, chờ ông ta mở miệng.
“Tiểu thí chủ, đây chính là ý của lệnh đường.” Liễu Trần lần lần chuỗi tràng hạt nói, “Năm đó lệnh đường vì đau khổ khi mất đi hai đứa con trai, đã từng nhờ lão nạp xem tướng cho tất cả trẻ con trong phủ... Không một ai có tướng Đế Vương cả, nhưng mà lệnh đường lại cực kỳ chắc chắn rằng con gái của Liễu Xa đã được định là thành Đế.”
Khương Bồng Cơ cụp mắt xuống... chắc chắn đến như vậy... có thể thấy bà “mẹ hời” này quả thật là “dân xuyên không” biết được lịch sử?
“Năng lực của lão nạp không đủ, liền cố ý nhờ bạn bè đến trợ giúp. Cuối cùng cũng lờ mờ tính ra Liễu Xa đích thật là có số mệnh làm cha của Hoàng đế... nhưng, cô con gái mang trong mình số mệnh Đế vương đó lại mãi chưa xuất hiện. Lệnh đường trước khi lâm chung, dường như đã hiểu ra điều gì đó, vì bảo vệ tiểu thí chủ nên đã nhờ lão nạp một việc...”
Lão hòa thượng cười nói, “Lệnh đường không để ý đến mối hiểm nguy có khả năng mình sẽ bị coi là yêu nghiệt đem đi hỏa thiêu, nói ra lai lịch của mình cho lệnh tôn* biết, đồng thời cũng nói rõ, từ nhỏ bà ấy đã là người “một xác hai hồn”, một trong hai linh hồn do gặp phải tử kiếp mà chết. Tiểu thí chủ là con gái bà ấy, vô cùng có khả năng cũng như thế...”
*Lệnh đường: dùng để xưng mẹ của người khác ở cổ đại; Lệnh tôn: dùng để xưng cha của người khác ở cổ đại.
Cánh tay của Khương Bồng Cơ sững lại, nước trà trong chén cũng suýt nữa sóng ra ngoài: “Một xác hai hồn?”
Cũng có nghĩa là Kế phu nhân và Liễu Xa đều nhầm tưởng rằng Liễu Lan Đình thật sự chính là hồn phách đã gặp phải tử kiếp mà chết đi?
“Nếu như không phải, tiểu thí chủ và lệnh tôn chắc hẳn sẽ sinh ra hiềm khích, cuối cùng dẫn đến là đối đầu nhau, điều này cũng không phải là không có khả năng.” Lão hòa thượng vẫn duy trì nụ cười hòa nhã dễ gần, “Huống hồ, lệnh đường đã sớm nhận định rằng thí chủ mới là con gái của bà ấy, điểm này là không thể nghi ngờ.”
“Nhưng tại sao... bà ấy lại chắc chắn tử kiếp sẽ xảy ra khi Liễu Lan Đình mười hai tuổi?”
Về chuyện này, trong lòng Khương Bồng Cơ cũng đã có đáp án, chỉ là cần được chứng thực mà thôi.
“Lệnh đường khi vừa mới sinh hạ tiểu thí chủ và lệnh huynh, thấy hai đứa trẻ đều thông minh sáng sủa, từng ngầm hỏi lão nạp rằng, có phải bé gái trong cặp song sinh sẽ bị người khác đánh cắp thân thể. Bà ấy nói rõ rằng, số mệnh của đứa bé gái đáng nhẽ ra phải si ngốc vô hồn, mãi cho đến năm 12 tuổi trí óc mới được mở mang...”
*Lệnh huynh: dùng để xưng anh trai của người khác ở cổ đại.
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, trong đầu không ngừng hiện lên các manh mối khác nhau. Theo như những thông tin có được, bà “mẹ hời” này của cô đúng là một “nữ xuyên không” biết được lịch sử. Hoặc nói, trong lịch sử vị nữ Đế là cô đây tương đối nổi tiếng, hơn nữa trong sử sách có chép lại rằng “thuở nhỏ ngốc nghếch, ngờ nghệch“. Có lẽ sau này cô còn có bất hòa với cha ruột, thậm chí là có cả ghi chép về chuyện phản bội.
Có điều, cái vấn đề thời không khá là phức tạp. Bà “mẹ hời” này có được kí ức tương lai, từng hành động của bà đều có thể ảnh hưởng đến cái gọi là “lịch sử“. Nhưng theo như những gì lão hòa thượng này thuật lại, bà “mẹ hời” này của cô tuy biết được lịch sử, nhưng cũng bị lịch sử gò bó, cuộc sống không được thoải mái.
“Những thứ như số mệnh nào đâu có thể tính toán được? Nếu như tương lai ta thật sự phải tranh giành thiên hạ, vậy thì cũng là ta muốn như thế chứ không phải là do số phận quy định buộc ta phải làm như thế. Cái gọi là tương lai chẳng qua chỉ là một trong ngàn vạn khả năng có thể xảy ra, chứ không phải là duy nhất.”
Từ trước đến nay chỉ có quá trình quyết định kết quả, làm gì có chuyện kết quả quyết định quá trình?
Khương Bồng Cơ nhàm chán lắc đầu, nói: “Thật nhạt nhẽo, nhưng vẫn phải cảm ơn đại sư đã giúp ta một việc lớn.”
Cái lý do “một xác hai hồn” kiểu này rất vớ vẩn, nhưng đối với cổ nhân mà nói lại là một lý do khá là dễ chấp nhận, cũng giảm bớt không ít phiền toái.
“Lão nạp không đáng nhận lời cảm ơn của tiểu thí chủ.” Lão hòa thượng lắc đầu, than rằng, “Tiểu thí chủ vẫn thấu hiểu hơn lão nạp, chuyện số mệnh xưa nay vẫn luôn biến ảo, không phải là cố định bất biến. Chỉ là... có lẽ vì tiểu thí chủ hiểu được những chuyện này nên tương lai lại thất bại trong gang tấc, một ý nghĩ sai mà mất cả Đế vị...”
Khương Bồng Cơ xì một cái, kiêu ngạo nói: “Nếu như ta của tương lai muốn có được nó, vậy thì nó chỉ có thể thuộc về ta, ai dám cướp, ta làm thịt kẻ đó.”
Bởi vì tuyên ngôn đầy trẻ trâu của Khương Bồng Cơ, trên màn hình livestream không ngừng có người khen thưởng tặng hoa tươi.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Ha ha ha, tui là tui thích kiểu