Điên máu nhất là sau khi ngâm thảo dược quân doanh cấp phát, cơ bắp không hề bị ê ẩm sưng tấy, muốn lười cũng không có cớ mà lười.
Bây giờ vẫn là giữa mùa đông, các cô gái chỉ có thể hoạt động làm nóng người liên tục nếu không muốn bị lạnh cóng. Nếu rớt lại phía sau, không chừng sẽ bị chôn trong đống tuyết luôn, chủ công của các cô đã từng cảnh cáo rất nghiêm túc rằng ngài sẽ không chịu trách nhiệm nếu có người bị cóng chết trong tuyết.
Một là nằm xuống rồi chết vì cóng, hai là cắn răng bò dậy.
Chẳng ai muốn chết cả, con sâu cái kiến còn muốn sống được ngày nào hay ngày đó chứ đừng nói là những cô gái cơ cực từ nhỏ này.
Đối mặt với nguy cơ sống còn khi huấn luyện, ai nấy đều dốc hết sức bình sinh, thỉnh thoảng mọi người lại giúp đỡ lẫn nhau.
Lần này cô giúp tôi, lần sau tôi sẽ giúp cô, đảm bảo có thể vượt qua ngày tháng đen tối này.
Mức độ huấn luyện gia tăng, sức ăn của các cô cũng tăng theo, lúc trước các cô ăn như mèo rỉa, nay ai nấy đều ăn như hổ đói.
Khương Bồng Cơ đối xử với binh sĩ nữ rất nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là khắc nghiệt, khiến binh sĩ nam vừa nhìn đã thấy lạnh sống lưng.
Người khác không nỡ, nhưng Khương Bồng Cơ sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Một khi để những cô gái này cảm thấy làm nũng đáng thương có thể được ưu tiên, bọn họ sẽ không e ngại nữa, không cố gắng hết sức nữa, dù là nam hay nữ cũng đều có một tính ỳ bẩm sinh trong xương tủy.
Khương Bồng Cơ không thể để tính ỳ này nổi dậy, cô muốn bóp chết nó từ trong trứng nước.
Vì thế từ đầu tới cuối, Khương Bồng Cơ không hề mềm lòng một chút nào, cô ra tay đanh thép, ngay cả một chút dịu dàng cũng chưa từng biểu hiện ra.
Khác với doanh trại nam, phía doanh trại nữ không có diễn luyện chiến trận. Ngoài huấn luyện cơ sở thể chất và huấn luyện binh khí ra thì còn có khóa kỹ năng cấp cứu. Những thầy thuốc được tuyển về đều bị Khương Bồng Cơ trưng dụng tạm thời đi dạy học, không những phải truyền dạy kiến thức và kỹ năng cấp cứu mà Khương Bồng Cơ đưa ra, còn phải dạy cho các cô y thuật cơ bản.
Lúc đầu đám thầy thuốc còn thấy đây đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, nhưng có trọng thưởng tất có người sân si, cuối cùng bọn họ đều khuất phục.
Liên tiếp hơn hai tháng, ngày nào cũng như thế.
“Giờ ta tin rồi... đây là hành trình biến một đám cô nương trở thành đàn ông...”
Đã hai tháng kể từ khi Khương Bồng Cơ huấn luyện doanh trại nữ, các cô gái đều thay đổi một trời một vực so với trước kia.
Dáng người mảnh khảnh với vẻ nhút nhát trước đây đã biến mất, thay vào đó là vóc dáng cân đối và nét mặt nghiêm túc.
Phụ nữ thời nay thường cao khoảng mét rưỡi đến mét sáu, rất ít người vượt mức này, Khương Bồng Cơ là một ngoại lệ.
Nhưng những cô gái này do mức độ huấn luyện cao kết hợp dinh dưỡng đầy đủ nên chiều cao có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Vào ban đêm, các nữ binh sĩ sẽ có chút thời gian rảnh, mười người ở một lều, giường được xếp san sát nhau.
Nghe thấy tiếng thì thầm của những cô gái khác trong lều, các nữ binh sĩ còn lại cũng không nhịn được tâm sự.
“Bọn đàn ông kia cũng không thảm như chúng ta đâu. Ta có một ông anh ở bên doanh trại nam, nghe nói bên đó còn nhẹ nhàng hơn chúng ta rất nhiều.”
Mười cô gái đều im lặng, không khí yên tĩnh một cách đáng sợ, một lúc sau có người nói.
“Lúc trước nghe nói huyện lệnh chiêu mộ phụ nữ tới quân doanh là để hầu hạ đám đàn ông, khiến ta sợ hết hồn....”
Họ đều là những cô gái chưa gả chồng, không hiểu chuyện nam nữ, nhưng cũng biết “kỹ nữ” là thế nào.
Con gái nhà người ta trong trắng, ai lại muốn tự hạ mình làm loại kỹ nữ thấp hèn.
Có nữ binh sĩ nằm trong ổ chăn ấm áp, yếu ớt mở miệng.
“... Giờ... không biết nên vui... hay nên khóc nữa...”
Không phải làm kỹ nữ đương nhiên phải vui vẻ, nhưng khoảng thời gian vừa rồi bọn họ hầu như đều lấy nước mắt rửa mặt.
Mỗi ngày các cô hầu như đều phải bò về lều, có người trốn trong chăn nức nở hoặc ôm đầu khóc rống.
Nữ binh sĩ lúc nãy cũng lật người nằm sấp lại nói: “Nghe anh ta nói... ngày mai chúng