Thông báo có hiệu quả cực kỳ lớn.
Nhìn thấy đám nữ binh nỗ lực luyện tập, Khương Bồng Cơ nhướng mày, âm thầm điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện, nâng cao cường độ lên.
Thời gian trôi đi, khoảng mười ngày sau khi tuyết tan, những khoảnh ruộng đã khai hoang từ năm ngoái đã có thể chuẩn bị canh tác được rồi.
Cày ruộng, nông cụ, trâu cày, hạt giống đều đã được phân chia cho các hộ, huyện Tượng Dương dần trở nên náo nhiệt, khắp nơi toàn cảnh tượng khí thế sôi sục, trên đồng ruộng đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của những người nông dân chăm chỉ, cách sử dụng nông cụ mới đã sớm dạy cho mọi người nên bây giờ cũng giảm bớt được phiền toái.
Dân chúng kinh ngạc vui mừng khi phát hiện ra hiệu suất làm việc khi sử dụng nông cụ mới được nâng cao rất nhiều.
Cày hết một mẫu ruộng cũng không cảm thấy mệt như trước kia.
Thế cục phương Bắc đang căng thẳng, cảnh tượng phồn vinh thịnh thế này khiến không ít người cảm khái.
Cả vùng phía Bắc có lẽ chỉ có một nơi như thế này mà thôi.
Trước khi bước vào vụ xuân, mọi người tổ chức nghi lễ cày bừa vụ xuân theo tập tục, người chủ trì chính là huyện lệnh.
Khương Bồng Cơ chuẩn bị cẩn thận, nghiêm túc nhớ kỹ tất cả các bước. Vốn dĩ cô chỉ cần làm dáng một chút là được, những bước còn lại sẽ có người làm hộ, nhưng mà tính Khương Bồng Cơ không thích làm bộ, cho nên cô tự mình làm tất cả các bước trong nghi lễ.
Cẩn thận cày xong một mẫu ruộng, dù là độ sâu của đường cày hay các mặt khác không hề kém cạnh so với các nông dân giàu kinh nghiệm. Dân chúng đứng xem xung quanh trầm trồ thán phục, khen ngợi Khương Bồng Cơ không dứt miệng.
“Chủ công làm việc vẫn luôn nghiêm túc như vậy, thật cẩn thận tỉ mỉ…”
Từ Kha hôm nay đổi từ nho sam sang áo vải quần ngắn, ống quần xắn đến tận đầu gối, trông như anh nông dân.
Phong Cẩn vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, anh là tư nghi* trong buổi lễ hôm nay. Phong Cẩn nhướng mày cười hỏi: “Sao Cẩn lại không biết tay nghề cày ruộng của chủ cộng tốt vậy chứ?”
* Người điều khiển nghi thức.
Trường Sinh đi theo mẹ đến xem lễ, nhìn thấy bóng dáng của cha liền ê a gọi.
Bé con mặc rất ấm, trông giống như em bé trong tranh năm mới.
“Ma, ma… cha … cha cha…”
Bé con giơ cánh tay tròn lẳn chỉ về phía Phong Cẩn, vừa chỉ vừa ê a gọi, nước dãi tùm lum quanh miệng.
Trường Sinh thông minh lanh lợi, sau lần gọi cha đầu tiên trong bữa tiệc tất niên, bé nói càng ngày càng sõi.
Ngụy Tĩnh Nhàn mím môi cười khẽ, bế Trường Sinh bụ bẫm đi về phía Phong Cẩn.
“Trước kia ở Hà Gian chủ công từng học với một ông lão nông dân.” Từ Kha đáp, nghiêng đầu nói: “Hoài Du, con gái huynh gọi kìa.”
Phong Cẩn cười: “Cẩn đi xem xem.”
Thấy một nhà vui vẻ bên nhau, Từ Kha lại nhớ đến vợ mình đang ở Hà Gian xa xôi, lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi nghi lễ cày bừa vụ xuân kết thúc, vụ xuân năm nay chính thức bắt đầu, cường độ huấn luyện binh lính cũng tăng lên.
Xuất binh đánh quận Phụng Ấp, xử lý lũ Thanh Y Quân, đây chính là kế hoạch đã được vạch sẵn từ năm ngoái.
Đợi đến khi chủ công hoàn toàn đứng vững ở phương Bắc, có lẽ cậu cũng có thể đón Tầm Mai qua đây được rồi.
Lúc này, Khương Bồng Cơ chân đất từ dưới ruộng bò lên bờ, đang định đưa tay lên lau mồi hôi thì thấy từ đằng xa có một người lính truyền tin đang chạy đến.
Cô vừa quệt mồ hôi vừa hỏi lính truyền tin, không cẩn thận làm bùn dính cả lên mặt: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lính truyền tin trả lời: “Bẩm chủ công, cửa thành Tây có hơn hai nghìn người xuất hiện, tự xưng là thân tín của chủ công ở Hà Gian.”
Đến từ Hà Gian?
Hơn hai nghìn người?
Hai mắt của Khương Bồng Cơ sáng rực, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, cô vội đến mức không kịp rửa chân, cứ thế mà xỏ guốc vào.
“Ngươi đi trước dẫn đường, chắc là Lộng Cầm dẫn người đến rồi.”
Cô đi nhanh như bay, quay sang hét với Từ Kha đang đứng đằng xa còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì: “Hiếu Dư, chuyện ruộng đất giao cho ngươi cả đấy, ta đi đón họ đã.”
Từ Kha sửng sốt?
Hử?
Vừa định hỏi cho kĩ thì chủ công đã sải bước đi nhanh như bay, lính truyền tin phải chạy theo mới đuổi kịp cô.
“Quả đúng là Lộng Cầm, đến thật đúng lúc!”
Khương Bồng Cơ ra lệnh mở cửa thành, trên gương mặt cô là nụ cười xán lạn.
Sự