Từ khi đến huyện Tượng Dương, mỗi ngày Lý Uân đều nghi ngờ có phải mình bị ngượng tay rồi không.
Đầy tiên là bị chủ công cướp mất đầu của tên trùm thổ phỉ, anh cảm thấy vẫn có thể chịu được, dù sao đó cũng là chủ công, người cho anh bát cơm đấy, không chọc được đâu.
Bây giờ lại bị người nào đó cướp mất cái đầu của tên thủ lĩnh, Lý Uân tỏ vẻ không thể chịu được nữa rồi, đến khi điêu luyện thu cây thương lại, vừa nhìn thấy rõ người cướp đầu của anh là ai Lý Uân liền câm nín. Thì ra là Khương Lộng Cầm, Hiệu úy của doanh trại nữ binh, quan hàm còn cao hơn anh một bậc.
Vừa mới thu thương lại, dây thần kinh của Lý Uân đã căng lên, anh vung thương vạch một đường phá vỡ vòng vây, ra tay bất ngờ, mũi thương cắm xuyên qua hai kẻ.
Máu tươi tắm thương bạc, chỉ nhìn thấy những vệt sáng bạc lướt qua trong không khí, vô tình trung Diêm Vương Gia đã thu thêm hai cái mạng.
Ánh mắt Lý Uân bất giác chuyển về phía Khương Lộng Cầm, thậm chí vừa nãy anh còn không kịp nhìn rõ đối phương lao đến chớp lấy thời cơ ra tay trước anh từ lúc nào, bây giờ bình tĩnh nhìn lại, lại càng cảm thấy những gì Mạnh Hồn nói đều đúng. Cô gái này thật không thể trêu vào được!
Nếu đại đa số binh lính đều dựa vào sức lực đối kháng, phối hợp với chiến hữu để công kích, phòng ngự hoặc tiến công, Khương Lộng Cầm lại một thân một mình xông thẳng về phía địch. Cô không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất có người mất mạng, gần như chiêu nào cũng đánh trúng chỗ hiểm.
Hai thanh đao một ngắn một dài trong tay cô hệt như bút Phán Quan, mỗi lần ra tay đều gạch tên một kẻ khác khỏi sổ sinh tử một cách vô tình.
Bàn về sự hung hãn thì biểu hiện của cô không bằng Mạnh Hồn hay Lý Uân. Chiêu thức của Khương Lộng Cầm không phóng khoáng mạnh mẽ bằng Mạnh Hồn, không khéo léo tinh vi bằng Lý Uân, nhưng mỗi một chiêu của cô đều nhắm đến mục đích giết người, máu bắn tung tóe lên mặt mà cô cũng không nhíu mày lấy một cái.
Chỉ trong vài giây, cô đã tiến về phía trước ba bước, bên chân là năm cái xác nằm trên đất.
Cô căn bản không giống tướng quân mà càng giống một tay sát thủ hơn – đây chính là cảm nhận của Lý Uân, nếu đánh cận chiến cô chắc chắn chiếm ưu thế.
Lý Uân không kịp nghĩ nhiều, xung quanh đã có kẻ địch xông lên vây lấy anh, tấn công dần dần có hiệu quả.
Sau khi trải qua sự kinh hãi ban đầu, Thanh Y Quân đã kịp phản ứng lại, đồng loạt nhặt vũ khí lên phản kích, thậm chí có kẻ hèn hạ vô sỉ còn bắt lấy những cô gái đang hoảng hốt lo sợ làm lá chắn, còn mình nấp đằng sau nhân cơ hội đánh lén.
Lý Uân vẫn còn chút nhân từ nên không hạ thủ, nhưng chỉ một phút thất thần, cô gái bị lôi ra làm lá chắn đã chết trong tay Khương Lộng Cầm. Vẻ mặt Khương Lộng Cầm vẫn lạnh băng như được tạc từ gỗ, tên Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn kia chưa kịp phản ứng lại đã bị chém cho một nhát, đầu một nơi mình một nẻo.
Lý Uân tưởng Khương Lộng Cầm sẽ thương tiếc những cô gái đó, thậm chí còn nghĩ cô sẽ bị vướng tay vướng chân, nhưng hành động của cô đã đập tan nhận thức của Lý Uân.
Thật không ngờ, tam quan* của Khương Lộng Cầm đã noi theo Khương Bồng Cơ rồi.
*Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Trên chiến trường không có nam và nữ, phụ nữ cũng không thể vì giới tính của mình mà được khoan dung hoặc bị đối đãi tồi tệ hơn.
Chỉ có người đang sống và kẻ đã chết.
Nếu như vì Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn mà vướng tay vướng chân làm chiến hữu của mình bị thương, thì không chỉ không công bằng với chiến hữu của mình mà còn khiến cho những tên Thanh Y Quân khác học theo, sẽ càng có nhiều cô gái bị mang ra làm lá chắn hơn.
Đó chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Khương Lộng Cầm đã xử lý cái lá chắn vô tội kia, sao đó làm thịt luôn tên đàn ông phía sau.
Khi chém giết trên chiến trường, Khương Lộng Cầm đã bình tĩnh đến mức máu lạnh.
Trong đầu Lý Uân thoáng lướt qua ý nghĩ như thế, thanh trường thương trong tay đã đánh bay vũ khí của kẻ địch. Với một thế Phượng Hoàng Gật Đầu nhanh như chớp, bóng thương vẽ lên những vệt sáng trong không khí, trên cổ kẻ địch đã xuất hiện một lỗ thủng máu tươi ròng ròng.
Nếu bàn đến thương pháp*, ngoài người thầy đã dạy dỗ anh ra thì hiếm ai thắng được anh. Thêm vào đó, Lý Uân đã nhiều lần trải qua những trận huyết chiến, lúc ra tay có một khí thế từ trước đến nay chưa từng có, nhưng anh lại có thể tự nhiên khống chế nó, cho dù bị người khác áp sát cũng không sợ hãi.
* Kỹ năng sử dụng thương.
Dài một tấc, thêm