Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 507


trước sau


Mãi đến khi Lý Uân cầm đầu Thương Thiên Tướng quân quay về, tiếng trống trận bên ta mới vang lên như sấm, dồn dập như pháo nổ. Người đánh trống thậm chí kích động tới mức hai má đỏ rực, gân xanh nổi lên, cơ bắp gồng lên căng cả áo, khí thế toàn quân lên cao như lũ tràn.

“Thắng đẹp đấy.” Khương Bồng Cơ nói.

Trận thắng này của Lý Uân đúng là không có chỗ chê. Thương pháp của anh cũng rất tuyệt vời, nhưng chiến trường và tỷ thí bình thường không giống nhau. Anh là một người mới, lần đầu đối chiến cùng tướng địch đã có biểu hiện tốt như vậy, có thể thấy thiên phú của Lý Uân rất đáng để kiêu ngạo.

Lý Uân cố đè xuống khóe môi đang nhếch lên, đôi mắt lấp lánh sáng rực, ai cũng cảm giác được sự vui sướng đang bao trùm anh chàng.

Bên kia, khí thế Thanh Y Quân như rớt xuống vực sâu.

Thanh Y Quân đứng trên tường thành hò hét cổ vũ cho Thương Thiên Tướng quân, khi Lý Uân rơi vào “thế bất lợi”, chúng lại càng kiêu căng càn quấy, nhưng ai mà ngờ được Lý Uân lại đang đùa giỡn đối thủ, còn chặt đầu tướng lĩnh với chiêu vượt xa tưởng tượng như vậy!

Thanh Y Quân đặt hy vọng bao nhiêu vào Thương Thiên Tướng quân thì giờ lại hoảng hốt lo sợ bấy nhiêu.

“Tướng quân!”

Hai tên tiểu đội trưởng theo Thương Thiên Tướng quân xuất thành hét lên một tiếng thảm thương, vẻ mặt thù hận như muốn phi ngựa qua báo thù, nhưng tay trái lại kéo dây cương vội vàng lùi về phía sau, sợ hãi tới mức không thể điều khiển ngựa, suýt nữa thì ngã xuống.

Bộ dạng thảm hại vừa nhát gan vừa bạc bẽo như thế khiến khán giả xem livestream cực kỳ khinh thường.


Chỉ nghe một tiếng “rầm”, cơ thể không đầu của Thương Thiên Tướng quân rơi từ trên ngựa xuống, máu chảy lênh láng trên mặt đất. Con ngựa béo ục ịch ngơ ngác đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới dùng đầu cụng cái xác của gã tướng quân, dường như đang khóc thương cho chủ.

Hai tên tiểu đội trưởng và hơn trăm tên lính Thanh Y Quân còn không dám mang xác Thương Thiên Tướng quân về.

Bọn chúng vội vàng rút lui muốn trở về thành.

[Mai Up Năm Chương]: Đậu xanh rau má, sao mà vô tình dữ vậy trời? Xác của tướng lĩnh còn nằm đó, ít ra cũng phải tới nhận xác chứ, đằng này lại sợ co vòi ba chân bốn cẳng chạy về thế này, không biết như thế sẽ càng ảnh hưởng sĩ khí sao? Đồ ngu như bò...

[Hiểu Luôn]: Làm ơn đi, ai mà chả sợ chết, không thể bắt tất cả mọi người trở thành anh hùng. Nói đi phải nói lại, nếu có anh hùng có lẽ cũng chẳng tụ tập với đám súc sinh Thanh Y Quân này đâu, chúng làm như thế mới là bình thường.

[Hôm Nay Ba Chương]: Ê tụi bay có thấy thằng mập đó nằm dưới đất rất giống cái bánh nhân thịt bị bẻ ra không.

Khán giả xem livestream bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất, có lẽ đã nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc nhiều rồi nên bọn họ đã dần dần tiếp nhận được.

Bây giờ dù nhìn thấy người chết bọn họ cũng sẽ không kinh hoảng nữa, sự chú ý của họ tập trung vào Lý Uân và cái xác không được nhận lại của Thương Thiên Tướng quân.

Anh đẹp trai đúng là ngày càng đẹp trai.

Những tên tiểu đội trưởng kia cũng biết mình sơ suất, nhưng chúng cũng không muốn vì Thương Thiên Tướng quân mà đi vào chỗ chết.

Lỡ lúc đi cướp cái xác không đầu đó về bị quân địch nhân cơ hội tấn công thì làm sao?

Hơn nữa, tướng quân bên mình còn bị tên tiểu tướng trẻ tuổi bên kia chém đầu, vậy trận này còn cần đánh sao?

Dù có đụng phải Hồng Liên Giáo, Thanh Y Quân cũng chưa bao giờ thua thảm hại như vậy, chứ đừng nói chi là bị kẻ địch giết mất tướng lĩnh.

Bây giờ, Thanh Y Quân ở huyện Thành An giống như con gà đá thua trận, mất tinh thần tập thể, lại không có một ai đứng ra kích thích sĩ khí, dẫn tới sĩ khí ngày càng thấp. Bọn chúng hoàn toàn không có dũng khí đánh trận nữa, chỉ muốn dựa vào cổng thành cao lớn kia ngăn lại kẻ địch để có thêm chút cảm giác an toàn.

Thế nhưng, dù là thủ thành cũng không ai nghĩ mình có thể thủ được.

Sự thật chứng minh, dù chúng muốn đánh hay không, Khương Bồng Cơ cũng nhất định phải đánh.

Nhìn thấy khí thế Thanh Y Quân đã ỉu xìu, Khương Bồng Cơ nhếch môi, không bằng cho chúng một liều thuốc ngủ luôn đi.

“Lấy cung.”


Cô vươn tay ra, Mạnh Hồn lấy cung tên cho Khương Bồng Cơ.

Chỉ thấy cô nhẹ nhàng kéo cây cung nặng nề kia, khiến cánh cung căng thành hình trăng tròn.

“A!!!”

Thủ thành phía Thanh Y Quân hoảng

hồn nhìn mũi tên đang bay tới, gã sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó bên tai liền vang lên tiếng gỗ nát.

Một giây sau, ngọn cờ cắm trên tường thành gãy, nện vào đầu tên lính Thanh Y Quân.

Bầu không khí rơi vào im lặng trong một giây.

Ngay sau đó, tiếng hoan hô đồng loạt vang lên rầm trời sụp đất, xông thẳng lên tầng mây cao.

Lúc hoan hô, mọi người đều cảm giác được mặt đất rung chuyển.

“Chủ công vô địch!”

“Chủ công vô địch!”

“Chủ công vô địch!”

Xoẹt một tiếng, Khương Bồng Cơ rút cây đao dài từ bên hông ra chỉ về phía huyện Thành An: “Công thành!”

Tiếng tù và lanh lảnh vang lên từ đội quân chủ lực, âm thanh vang dội cả mảnh trời nhanh chóng truyền khắp cả đoàn quân.

Thế nhưng có một hiện tượng khiến người ta lấy làm lạ, dù tiếng tù và có vang vọng thế nào, cả đại quân vẫn đứng im không hề di chuyển.

Đám khán giả xem livestream cũng ngơ ngác nhìn nhau, xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng binh lính Thanh Y Quân trên tường thành cao phía trên đã nhìn thấy vật khổng lồ đang di chuyền đằng sau đội quân của Khương Bồng Cơ rồi.

“Cái... cái đó là thứ quỷ quái gì vậy?”

Do thị lực không tốt và tầm nhìn quá xa, nhất thời chúng không nhìn rõ được năm vật khổng lồ đang di động này là cái gì.


Nhưng rất nhanh chúng đã không còn thời gian để suy nghĩ vấn đề này nữa.

Khán giả xem livestream điều chỉnh góc nhìn, rồi há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trên màn hình.

[Xuân Lạnh]: Vãi, xe bắn đá!

[Xích Vân]: Streamer muốn lên trời luôn à, có mỗi cái huyện Thành An bé tí mà dùng hẳn xe bắn đá công thành?

Khương Bồng Cơ ngày nào cũng mở livestream, ngay cả lúc bận túi bụi với đám máy móc công thành cũng vậy. Khán giả xem livestream ít nhiều cũng hiểu rõ sự đáng sợ của máy bắn đá cô làm ra. Nó có thể xác định điểm công kích, binh lính không chỉ có thể điều khiển vị trí bắn trúng mà còn điều chỉnh được cả khoảng cách.

Theo lý thuyết, loại máy bắn đá này chỉ có thể chịu được trọng lượng một trăm cân đá, khoảng cách bắn cực kỳ xa, sau khi đá rơi xuống đất có thể tạo hố sâu tới hai ba mét. Lấy thứ này đi đối phó huyện Thành An... đúng là làm người ta không thốt lên lời...

Streamer à, như vậy đâu phải công thành, đây là muốn san bằng diệt tuyệt, thẳng tay đập bỏ tường thành huyện Thành An của người ta luôn rồi.

Thực ra cô chỉ muốn khoe mẽ cho nhóm thuộc hạ dưới trướng kiến thức một chút thành quả nghịch đồ chơi gỗ của chủ công nhà mình mà thôi.

Sau này khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, thời đại lấy mạng người để bổ sung chỗ trống sớm muộn cũng sẽ đi qua.

Khương Lộng Cầm chỉ huy một đội pháo binh năm người điều khiển xe bắn đá, nhắm thẳng tường thành huyện Thành An.

Cô khàn giọng hô: “Bắn!”

Chỉ nghe từng tiếng vèo vèo vang lên, năm viên đá bự chảng như thiên thạch bay vụt tới tường thành.

Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Ầm!

Sau năm tiếng vang liên tiếp, tường thành vốn rất chắc chắn giờ như một miếng đậu hũ bị đao cắt nhỏ thành từng miếng.

Thanh Y Quân đang bận rộn lăn gỗ dùng để thủ thành, ai ngờ “sứ giả thiên đình” giáng xuống trần gian rung chuyển cả huyện thành, không thua gì trận động đất ở Thượng Kinh năm ngoái. Có tên lính bị đập trúng ngay cả ừ hử cũng không kịp đã thành thịt nát, có một số tên đứng không vững, tường thành đổ sụp xuống thành từng mảng, không giữ cân bằng được, có kẻ bị đập đầu vào tường thành ngủm củ tỏi. >



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện