“Phong tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi.” La Việt nói.
Phong Cẩn giật mình, anh đang muốn bế Trường Sinh đã ngủ say thì tiếng của La Việt làm anh sững lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thanh Y Quân ở huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình muốn tấn công chúng ta, giờ chúng còn cách ta nửa ngày hành quân nữa.”
Cái gì!
Phong Cẩn kinh ngạc trợn tròn mắt. Thanh Y Quân ăn trúng phải cái gì mà đột nhiên lại tới đánh huyện Tượng Dương?
“Thanh Y Quân ở hai huyện này bình thường cũng biết điều lắm mà, sao đột nhiên lại ngấp nghé Tượng Dương?”
Lực lượng huyện Tượng Dương mạnh mẽ, Thanh Y Quân gặm cắn mấy lần đều nuốt không trôi, sao nay lại chủ động kiếm chuyện?
Chẳng lẽ...
Phong Cẩn bắt đầu vận dụng não hết công suất, rất nhanh anh đã nghĩ ra điểm mấu chốt... Tám phần mười là huyện Thành An đã bị đánh hạ, hai huyện kia cho rằng giờ đây huyện Tượng Dương đã vườn không nhà trống liền nhào tới hôi của... Anh thầm cắn răng, đi theo một chủ công thích chơi đểu thuộc hạ thế này thì đời anh coi như xác định rồi!
Ngụy Tĩnh Nhàn sắc mặt trắng bệch: “Phu quân?”
Vậy là lại chuẩn bị đánh trận rồi sao?
“Không sao, nàng đưa Trường Sinh về nhà trước đi, mấy ngày này ta không về được rồi, đợi khi Lan Đình trở về ta nhất định sẽ tính hết sổ sách từ đầu tới đuôi, từ xuôi tới ngược.”
Không thể bỏ qua cho cái tên thích hố hàng như vậy được! Trước thì nói ngọt để anh ở nhà với vợ con, vừa quay đầu đã bắt anh đổ vỏ chuyện lớn như thế.
Phong Cẩn đứng dậy, sải bước đi ra sảnh chính vụ.
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài buồn rầu, cúi đầu bất lực nhìn cô con gái vừa mới bị đánh thức mặt mày ngái ngủ. Thời loạn lạc bây giờ sao có thể tránh được chiến tranh nhiễu loạn.
Cô cúi đầu hôn trán con gái cưng, nhỏ giọng nói: “Trường Sinh, chúng ta về nhà đợi cha con về.”
Nửa ngày nữa Thanh Y Quân sẽ kéo tới, huyện Tượng Dương vẫn còn đủ thời gian chuẩn bị. Sau khi xác nhận lại lực lượng phòng thủ và số lượng máy móc thủ thành đóng giữ ở tất cả cửa thành, Phong Cẩn đã yên tâm đôi chút. May mà máy móc thủ thành đã chuẩn bị đầy đủ, nếu Thanh Y Quân dám tập kích ban đêm anh sẽ để chúng có đi không có về.
Ngày thường Phong Cẩn cho người ta ấn tượng là một chàng quân tử đứng đắn, rất ít khi thấy anh nổi giận, nhưng nếu vì thế mà cho rằng anh là người hiền lành không thích tranh đấu thì chúc mừng, bạn bị lừa rồi. Kẻ nào dám đụng tới huyện Tượng Dương anh sẽ bắt kẻ đó trả một cái giá vô cùng thảm khốc.
Phong Cẩn và La Việt kiểm tra trên tường thành, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới yên lòng đi xuống.
Phong Cẩn nhỏ giọng nói: “Hai nhóm Thanh Y Quân sẽ đến từ hai hướng khác nhau. Theo tin trinh sát báo về, chúng nhất định sẽ không cùng lúc tới nơi. Dặn dò lính thủ vệ hai phía tướng thành theo dõi sát sao, không được lơ là mất cảnh giác, chúng ta ít nhất phải thủ được năm ngày, đây sẽ là một trận đánh ác liệt.”
La Việt vừa nghe vừa gật đầu, không ý kiến gì với sắp xếp của Phong Cẩn.
Một lát sau, Phong Cẩn đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, đêm xuống dù là ai cũng không được mở cửa thành, tuyệt đối không được mở.”
La Việt giật mình cứng người, lời này còn có hàm ý đằng sau, chẳng lẽ...
“Ý của tiên sinh... trong thành có gián điệp của Thanh Y Quân?” La Việt hỏi.
Phong Cẩn nhíu mày nói: “Có thể, dù sao ban đầu chúng ta vào thành đã thu phục không ít Thanh Y Quân, khó bảo đảm những tên đã từng là Thanh Y Quân trước đây không có liên hệ gì với quân địch, cứ cẩn thận là tốt nhất.”
La Việt ngoài mặt không cho là như vậy, nhưng lại ghi nhớ kỹ lời này trong lòng. Huyện Tượng Dương bây giờ chính là vùng đất thần tiên chất chứa tâm huyết nửa năm trời của bọn họ, bất cứ ai cũng không được đụng vào. Dù La Việt cảm thấy đám Thanh Y Quân đầu hàng đã hoàn toàn bị họ thu phục, chúng sẽ không phản bội, nhưng trên đời làm gì có chữ tuyệt đối, cẩn thận là vàng là bạc.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ thông báo với tất cả thủ vệ thành.”
Nhằm giữ vững lực lượng trong thành, ban đêm cứ cách hai tiếng sẽ đổi ca trực một lần để tinh thần mọi người luôn ở trạng thái tốt nhất.
Ban đêm, trên thành Tượng Dương đốt đèn đuốc sáng trưng, tựa như chút ánh sáng còn sót lại trong thời thế đen tối hiện nay. Huyện Giác Bình gần huyện Tượng Dương nhất,