Rất nhiều binh lính Thanh Y Quân không bị chém chết thì cũng bị đập chết ngay trong giấc ngủ, một số may mắn thoát được thì lại bị bắt trói bịt miệng để không làm đám Thanh Y Quân đang ngủ khác tỉnh giấc.
Lúc mới bắt đầu, những người dân này còn kinh hoảng sợ hãi, chỉ những ai quen nhau kết nhóm hành động mới can đảm hơn chút. Thế nhưng sau vài lần “kinh nghiệm”, chứng kiến bọn súc sinh từng bức hiếp mình lần lượt ngỏm củ tỏi, chút hoảng sợ trong lòng họ cũng theo đó mà tan biến.
Giờ bọn họ đã thấy, Thanh Y Quân cũng không phải là quái vật mình đồng da sắt gì, bị chém đầu thì cũng ngủm như thường.
“Âm mưu tạo phản” lần này kéo dài suốt một canh giờ, màn đêm nặng nề phía chân trời đang dần dần nhạt đi, bắt đầu xuất hiện vài vệt xanh trắng.
Khương Bồng Cơ khoanh tay ngồi trên bãi cỏ, cô nhắm mắt hơi cúi đầu, lưng thẳng tắp như ngọn tre. Nhìn thì tưởng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực ra cô đang ngủ.
Đúng vậy, cô đang ngủ.
Kỳ Quan Nhượng nhìn chủ công nhà mình với ánh mắt như nhìn sinh vật lạ, cô đã duy trì tư thế ngủ này hơn một canh giờ rồi.
“Kinh ngạc cái gì?” Khương Bồng Cơ bỗng mở mắt bình thản nói: “Một chiến sĩ chân chính phải tập được cách ngủ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, như thế mới có thể kịp thời hồi phục thể lực và tinh thần, có gì đâu mà ngạc nhiên.”
Nói tỉnh liền tỉnh, nói ngủ liền ngủ.
Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mày hơi cau lại: “Huyện Giác Bình vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Kỳ Quan Nhượng đáp: “Đã phái trinh sát đi thám thính tình hình rồi, có lẽ sắp quay lại rồi đó.”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn tường thành phía xa, thủ vệ trên tường thành đã không thấy đâu nữa. Cô nói: “Cũng sắp tới thời cơ rồi... Diễn thì diễn cho trót, chúng ta rút lui một đoạn rồi hẵng quay lại.”
Kỳ Quan Nhượng ngu người.
Khương Bồng Cơ tỉnh queo nói như đúng rồi: “Chứ để người ta ra khỏi thành nhìn thấy cả đám chúng ta ngồi đây mài dao chùi kiếm thì chẳng phải lộ hết cả sao? Bọn họ dâng thành, chúng ta ‘đành’ phải nhận lấy. Chúng ta không hề cướp huyện Giác Bình, hiểu chưa?”
Cướp đoạt và được dâng tặng, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Kỳ Quan Nhượng suýt nữa sặc nước miếng, giờ mới biết chủ công nhà mình mặt dày như vậy. Chợt nghĩ tới cái gì đó, Kỳ Quan Nhượng nói: “Nếu vậy lại không có cơ hội cho chủ công khoe tài rồi.”
Không mất một giọt máu đã lấy được huyện Giác Bình, hơn nữa là được người dâng tặng, Khương Bồng Cơ tất nhiên không cần xông pha.
Cô nói: “Làm như ta máu me đánh nhau lắm không bằng, chiến tranh chắc chắn có người chết, dù là thắng lợi áp đảo cũng khó đảm bảo sẽ không có người bị thương chết trận. Có thể lấy được huyện Giác Bình trong hòa bình thật không còn gì tốt hơn, đánh cái gì mà đánh, tổn thọ.”
Khương Bồng Cơ nói vô cùng khẳng khái, không chỉ Kỳ Quan Nhượng thấy cô mặt dày, những khán giả cú đêm xem livestream cũng nhao nhao ngoi lên giễu cợt.
[Chuyển Phát Nhanh YTO]: Ha ha, chuyện cười lớn nhất hành tinh, Streamer theo chủ nghĩa hòa bình kìa.
[Chuyển Phát Nhanh ZTO]: Streamer nói chuẩn không cần chỉnh, tính mạng kẻ địch như rơm rác đúng rồi, còn người phe mình thì phải khác chứ.
[Chuyển Phát Nhanh STO]: Ế, Streamer chẳng lẽ quên cái mặt ham hố bay ra chém giết trước đây của cô rồi hả, dù cách cả màn hình tui cũng cảm thấy đó. Giờ thì hay rồi, vừa quay đi đã nói là người chủ nghĩa hòa bình, mặt dày còn hơn cả tường thành.
Trên thực tế, Khương Bồng Cơ đúng là người theo “chủ nghĩa hòa bình”, nhưng hòa bình của cô được xây dựng bằng cách dùng giết chóc ngăn cản giết chóc. Kẻ địch chết bao nhiêu cô không quan tâm, còn tổn thất phe cô thì có thể giảm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Kỳ Quan Nhượng còn chưa mở miệng, Khương Bồng Cơ đã nói tiếp: “Tính thời gian và lộ trình thì sau khi tiếp quản huyện Giác Bình, nếu hành quân thần tốc theo đường tắt có thể đuổi kịp tới huyện Tượng Dương dọn dẹp hậu phương Thanh Y Quân... Ta lo huyện Tượng Dương không thủ được...”
Không đánh vẫn lấy được huyện Giác Bình, tổn thất của Khương Bồng Cơ gần như bằng không. Thu hoạch lớn nhất nằm ở chỗ không cần mất thời gian trấn an lòng dân, thậm chí cô có thể chiêu mộ thêm người trấn thủ huyện Giác Bình rồi mang một nghìn quân gấp rút tiếp viện cho huyện Tượng Dương, đây là cách hiệu quả nhất mà cô nghĩ ra.
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, hỏi: “Sao có thể như thế? Bốn nghìn quân đúng là có