Con ngựa già kéo cái xe ngựa đi một cách thong thả, một hai một hai, nhịp điệu chậm rãi khiến người ta buồn ngủ.
Tuy đã đi được nửa ngày nhưng vẫn chưa đi xa huyện Địch Dương, cậu thư đồng ngồi ngoài xe ngựa bĩu môi.
“Tiên sinh, nếu như cái vị quản lý ở huyện Thành An không phải là Tử Hiếu tiên sinh thì làm thế nào?”
Dương Tư nhấc rèm xe lên, tay gã cầm một cuốn sách, nét bút trong sách thanh tú mà mạnh mẽ, tuy rằng không được coi là tác phẩm của bậc thầy, nhưng cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh của người viết, tự nó cũng có phong thái riêng, khác hoàn toàn phong cách viết thư đứng đắn mô phạm của thư đồng.
Nghe thư đồng phàn nàn, gã nói: “Ngươi ấy à, thay đổi như chong chóng ấy, nếu không phải tiên sinh nhà ngươi tốt tính thì không biết ngươi phải chịu khổ bao nhiêu rồi. Người nói muốn đến huyện Địch Dương là ngươi, bảo đến huyện Thành An cũng là ngươi, bây giờ lại bảo không đi nữa cũng là ngươi…”
Thư đồng dẩu môi: “Chẳng phải tiểu nhân đang lo sao, lần này đến Địch Dương này bị cản trở, nếu như đến huyện Thành An cũng thế thì làm thế nào?”
Đi lại bên ngoài rất nguy hiểm, đặc biệt là thế cục ở phía Bắc đang bất ổn, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo xung đột với nhau khắp nơi, đám bạo dân vào rừng làm cướp lại càng nhiều không đếm hết, chủ tớ nhà bọn họ có thể an toàn đến huyện Địch Dương nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng có thể an toàn đến được huyện Thành An.
Dương Tư nói: “Nghĩ nhiều, thay vì ở đấy lo bò trắng răng không bằng nghĩ xem hôm nay ăn gì, tiên sinh nhà ngươi từ chối ăn lương khô.”
Thư đồng méo mặt nói: “Đã là lúc nào rồi mà tiên sinh còn kén chọn, đúng là khó tính.”
Hai chủ tớ trò chuyện câu được câu không, khoảng hơn nửa canh giờ sau liền nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên phía sau.
Dương Tư cau mày, hơi nghiêng người về phía cửa sổ xe nhìn ra đằng sau, liền thấy một thanh niên mặc áo choàng sạch sẽ cưỡi ngựa chạy đến. Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc chắn là con nhà giàu có, nhưng lúc này lại có vẻ rất sốt ruột, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Hoàng Tung nhìn thấy chiếc xe ngựa thong dong phía trước liền kéo giật cương ngựa, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một người đàn ông gầy đang ngồi trong xe, gương mặt người này có vẻ mũm mĩm, hàng lông mày nhu hòa, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như một hồ nước, đôi môi cong cong tự nhiên.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào đều có thể thấy đây là một người đàn ông dễ gần, khác một trời một vực so với Dương Tư trong tưởng tượng của Hoàng Tung.
Sau đó Hoàng Tung nhìn thấy cậu thư đồng choai choai ngồi ngoài xe, quần áo đầy miếng vá, đôi mắt tròn nhìn đang chằm chằm anh ta.
“Hiệp sĩ, huynh … huynh muốn làm gì …” Thư đồng nhìn đối phương với vẻ kinh hoảng, bàn tay siết chặt cương ngựa.
Hoàng Tung nhìn cậu thư đồng, bất giác nhớ lại lời tên gác cổng nói, đôi mắt anh ta sáng ngời, nhìn về phía Dương Tư ngồi trong xe.
Hoàng Tung chắp tay, lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Tiên sinh có phải là Dương Tư Dương tiên sinh của quận Cương Định?”
Trên gương mặt cậu thư đồng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng tiếc là Hoàng Tung đã dồn hết sự tập trung lên người Dương Tư nên không để ý đến chi tiết đó.
Dương Tư bỏ quyển sách trong tay xuống, thoáng cụp mắt, nói với vẻ tự nhiên: “Kẻ hèn họ Triệu, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Trong lòng Hoàng Tung đầy thất vọng, xin lỗi Dương Tư rồi vung roi giục ngựa chạy lên trước.
Đợi đến khi anh ta đã đi xa rồi, thư đồng mới nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, vị vừa nãy là…”
Dương Tư thản nhiên nói: “Hoàng Tung.”
Thư đồng nghe thế liền vui vẻ, nhưng ngay lập tức lại ỉu xìu: “Tại sao tiên sinh lại bảo không phải chứ…”
Dương Tư nói: “Không hài lòng, người này còn quá trẻ, làm việc nông nổi. Tiên sinh nhà ngươi đã già rồi, không chịu nổi giày vò.”
Thư đồng cũng không hỏi nữa, tiên sinh nhà mình đã không vừa ý thì đảm bảo người đó không tốt.
Thực ra thì Dương Tư cực kì hài lòng với hành vi đuổi theo của Hoàng Tung, qua vài năm nữa, khi Hoàng Tung chín chắn thận trọng hơn, thì người này rất đáng để thử.
Có thể không so đo chuyện trước kia, vội vã đuổi theo tìm gã, chỉ điểm này đã hơn xa tên Xương Thọ Vương kia rồi.
Dương Tư nói: “Thêm vài năm nữa có lẽ người này sẽ là một con rồng tiềm ẩn. Nhưng bây giờ thì… chúng ta cứ đến huyện Thành An tìm Tử Hiếu đòi nợ đã, ở bên ấy ăn chực, ở chực