Vệ Từ nói: “Chuyện này là do Từ suy nghĩ không chu đáo, chủ công đợi chút, Từ qua đó đón Tĩnh Dung.”
“Đi sớm về sớm.”
Khương Bồng Cơ chôn đầu vào bàn làm việc, từng cuộn công văn xếp chồng chất lên nhau, bao phủ lấy cô.
Tốc độ của lính truyền tin rất nhanh, không chậm trễ chút nào, không để hai chủ tớ Dương Tư đợi ngoài thành quá lâu.
Khi Vệ Từ tới cổng thành, đúng lúc thấy Dương Tư đang ngồi cạnh xe ngựa hứng thú nhìn đám dân tị nạn đang xếp hàng.
“Tĩnh Dung đó à?”
Dương Tư nghe thấy giọng nói quen thuộc nên quay đầu lại, thấy bạn mình mặc quần áo dày, nhìn mà phát ngốt.
Dương Tư vừa cười vừa bước xuống xe ngựa, hai người chắp tay chào nhau.
“Từ Hiểu, giờ ta đến cậy nhờ cậu đây, mong được cậu giúp đỡ lần này.”
Vệ Từ vui lắm, nụ cười trên môi càng chân thành hơn, anh đùa: “Hai chúng ta tâm đầu ý hợp, còn khách sáo gì chứ. Đừng nói lần này, muốn ở năm mươi năm cũng không đuổi huynh đi đâu...”
Mấy nữ binh chú ý tình hình lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, không ngờ Dương Tư là bạn của Vệ Từ thật.
Nghe hai người nói chuyện, các cô đều tỏ ra “thấu hiểu”.
Dương Tư không khách sáo đáp: “Vệ Tử Hiếu nói điêu đấy hả? Ở một lúc năm chục năm, em dâu tương lai lại không làm loạn lên đấy?”
Thời đại này khá thịnh hành đồng tính, để giữ gìn hạnh phúc gia đình, rất nhiều bạn bè là nam có quan hệ thân thiết đều biết tự giác mà giữ khoảng cách với nhau.
Không thì sẽ bị hiểu lầm như các nữ binh.
Trừ lúc đối diện với Khương Bồng Cơ, Vệ Từ khá phóng khoáng với bạn bè, nhất là với một kẻ không nghiêm chỉnh như Dương Tư.
Anh đáp: “Có Tĩnh Dung rồi, năm mươi năm không cưới vợ có là gì?”
Dương Tư nghe vậy thì tịt cười, gã phất tay áo rồi chẹp miệng: “Mấy năm không gặp, mặt cậu càng lúc càng dày nhỉ, mấy câu ấy cũng nói ra được.”
Vệ Từ lườm: “Dày nữa cũng không sánh được với Tĩnh Dung.”
Mỹ nhân ấy mà, làm gì cũng thấy quyến rũ.
Dương Tư không chịu nổi nữa, thư đồng đứng cạnh gã thì nhìn Vệ Từ như si như mê. Dương Tư thấy vậy bèn lén đập một phát lên ót cậu chàng.
Vệ Từ đẹp thì đẹp đấy, nhưng xấu tính chẳng kém ai, không cẩn thận là bị chơi một vố ngay.
Hai người nói đùa đôi câu, Vệ Từ chủ động đón Dương Tư vào thành, thái độ rất nhiệt tình và chu đáo, khiến Dương Tư thấy mà căng thẳng. Sao không căng thẳng chứ, gã quen Vệ Từ bao lâu rồi? Người này mà cười tươi tắn như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt hết!
Hai người trông rất thân mật, nữ binh gác cổng lặng lẽ nhìn theo rồi quay ra nói với nhau.
Nữ binh A: “Anh ta... là vợ của tiên sinh à?”
Nữ binh B: “Sao ta thấy... tiên sinh giống người làm vợ hơn?”
Trong thành vắng bóng dân chúng, nhà cửa đổ nát hoang tàn, toàn cảnh rất tiêu điều.
Dương Tư đi theo Vệ Từ một đoạn mới thấy có người đang dỡ đống đổ nát, mặt đường bị đập nát mà trở nên gồ ghề.
Gã hơi nhíu mày, hỏi Vệ Từ một cách nghiêm túc: “Lúc trước nghe nói người phụ trách bên Thành An là Tử Hiếu, ta còn tưởng trùng tên cơ. Dù sao thì với tính cách của Tử Hiếu, không thể gia nhập các thế lực sớm như vậy. Chủ công mà cậu đang phụng sự... có dã tâm quá lớn...”
Vệ Từ cười nhẹ: “Đúng vậy, không kẻ nào sánh được với ngài.”
Dương Tư nghi ngờ, nhìn Vệ Từ hồi lâu, cảm giác vài năm không gặp, bạn gã đã thay đổi quá nhiều.
Vệ Từ cười, xóa bỏ nghi ngờ của gã: “Tĩnh Dung hẳn cũng biết chí hướng của Từ, lúc gặp ngài ấy, ta biết ngài ấy có thể làm được, có lẽ ngài là người duy nhất làm được điều đó. Nếu đã gặp được đúng người thì phải nắm chắc thời cơ mới đúng, phải không?”
Chim khôn chọn cành mà đậu, tôi hiền chọn chủ mà theo.
Đã gặp được người có thể hoàn thành đại nghiệp, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.
Dương Tư biết chí hướng của Vệ Từ, gã kinh ngạc hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Lòng ta vững như đá, không thể suy chuyển.”
Nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
Dương Tư kinh ngạc một lát rồi chỉ vào đống đổ nát bên cạnh: