Hóa ra là vì nghĩ cho mình…
Cổ Tín cảm thấy ấm lòng, gương mặt cũng hiện lên vẻ ấm áp.
“Tiểu chủ nhân suy nghĩ chu đáo, nếu thế lần này lão nô không mua ngựa nữa, cố gắng thu mua da dê và lông dê.”
Khương Bồng Cơ tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ngại.
Cô nói dễ nghe vậy chứ thực ra không phải là vì thế, cô chỉ sợ dịch ngựa bệnh sẽ lan đến Đông Khánh mà thôi.
Nhưng mà chuyện dịch ngựa bệnh này không thể nói cho Cổ Tín được, chỉ đành dùng lý do khác bao biện.
Khương Bồng Cơ cười pha trò: “Ba nghìn con ngựa bây giờ cũng đã đủ dùng. Nếu như mua thêm một đợt nữa thì chút gia sản này của ta chẳng đủ sống.”
Ngựa chiến khác với ngựa thông thường, ăn ngon hơn, chăm sóc cũng phải kỹ càng hơn, chi phí tiêu tốn cho chúng lại càng khủng.
Cổ Tín cười, vạch trần cô: “Người khác than nghèo kể khổ, lão nô còn tin. Tiểu chủ nhân bảo mình nghèo, ngài đang lừa ai thế?”
Hơn nửa năm nay, Khương Bồng Cơ đã lừa không biết bao nhiêu tiền từ tay đám Bắc Cương ngu ngốc kia, thống kê lại phải đến hơn năm triệu quan tiền.
Cổ Tín mang theo đợt hàng lần này rời khỏi huyện Tượng Dương.
Sau đợt đó, lò gạch tạm dừng chế tạo thủy tinh, tiếp tục quay về với công việc nung gạch đơn điệu hằng ngày.
Mùa hạ năm nay đặc biệt dài, thời tiết nắng nóng liên tục kéo dài, đến tận giữa tháng chín, trời vẫn chưa từng đổ một giọt mưa nào.
Khương Bồng Cơ thấy chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến lúc thu hoạch mùa thu rồi mà thời tiết vẫn thế này, cô cũng có hơi lo lắng.
Vậy mà có kẻ lại không có mắt.
Sau một đêm phê công văn mệt mỏi, Khương Bồng Cơ nằm bò trên đống thẻ tre chợp mắt một lúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
“Chủ công, có chuyện không hay rồi!”
Giọng nói như sấm rền không chỉ khiến Khương Bồng Cơ giật mình tỉnh dậy mà ngay đến khán giả đang xem livestream cũng giật bắn.
Khương Bồng Cơ mở mắt, dùng chân khều cái tay vịn ở cách đó không xa lại, sau đó ngồi dậy tựa vào tay vịn.
Cô nhìn Điển Dần trước mặt, mắt vẫn cảm thấy xót xót: “Có chuyện gì thế?”
Điển Dần là tân binh đã có biểu hiện vô cùng nổi bật trong chiến dịch lần trước, Khương Bồng Cơ đề bạt anh ta lên làm bách phu trưởng của trại tân binh, sau đó lại điều anh ta đến huyện Thành An bảo vệ Vệ Từ, với lý do là “tướng mạo của mưu sĩ nhà mình quá mất an toàn, có Điển Dần bảo vệ Vệ Từ cô mới có thể yên tâm.”
Điển Dần vừa mới đến huyện Thành An đã bị Vệ Từ đuổi về.
Thép tốt phải dùng làm lưỡi dao, anh ở huyện Thành An rất an toàn, sao phải lãng phí một viên mãnh tướng đến bảo vệ anh?
Thế nên bây giờ Điển Dần trở thành hộ vệ trưởng đi theo Khương Bồng Cơ.
Điển Dần lấy lại nhịp thở: “Bên ngoài thành có hơn trăm người đến tự xưng là Đốc bưu Tào Duyện của quận Phụng Ấp, thay mặt quận thủ đến giám sát đôn đốc các huyện, tuyên bố chính lệnh.”
Khương Bồng Cơ sững ra một lát: “Cái gì? Cái trò quái quỷ gì thế?”
Cô vẫn đang mệt đến mức đầu óc lơ mơ, khán giả xem livestream lại rất tỉnh táo.
Bọn họ không hiểu Đốc bưu Tào Duyện là gì nhưng bọn họ biết đốc bưu* là gì nha.
* Một chức quan chuyên đi xét tội quan lại.
Đó có phải là giống cái vị đốc bưu bị Trương Phi đánh trong Tam Quốc không?**
** Năm 184, Lưu Bị khởi binh giúp nhà Hán chống quân khởi nghĩa Khăn Vàng, Trương Phi và Quan Vũ theo giúp sức. Nhờ lập công, Lưu Bị được phong làm Huyện úy An Hỷ. Được một thời gian, Lưu Bị bỏ chức Huyện úy vì đánh viên đốc bưu của triều đình đến hạch sách.
[Bé Thỏ Trắng Đáng Iu]: Vãi, Streamer muốn trực tiếp cảnh đánh đốc bưu à?
[Nhất Diệp Thành Thuyền]: Nhắc đến đốc bưu là cục cưng lại nhớ đến cái gã đốc bưu bị Trương Phi đại thần đánh chết trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Cái chương tức giận quất chết quan đốc bưu đọc sướng! Streamer, cô nói xem liệu tên Đốc bưu Tào Duyện này có làm thế không?
[Tuyết Bay Trong Trời Xanh]: Không phải… người đánh đốc bưu trong Tam Quốc là Lưu Bị mà? Trương Phi chỉ gánh tội thay thôi.
[Con Số Ăn Chay]: Trương Phi là thư sinh, mặt mũi trắng trẻo, giỏi thư pháp, vào Tam Quốc bị viết thành ông chú mặt đen lưng hùm vai gấu, khờ khờ, đần đần kìa.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn đống bình luận trên màn hình trực tiếp, các kiểu “đốc bưu” làm cô hoa cả mắt.
Cô bóp trán nói: “Quận thủ của quận Phụng Ấp phái đốc bưu đến đây tuần tra à?”
Điển Dần nói với vẻ khó chịu: “Vâng, đám người đó nói thế đấy ạ.”
Xét theo chức quan thì Khương Bồng Cơ chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, cùng lắm chỉ có thể quản lý chuyện trong huyện Tượng Dương be bé, trên đầu cô còn có một quận thủ, đúng ra thì cô