“Bẩm lang quân, tiểu nhân tự là Hiếu Dư.” Từ Kha cúi thấp đầu xuống, cố gắng để người khác không nhìn thấy nỗi căm hận trong mắt cậu ta.
Khương Bồng Cơ châm chọc nói, “Hiếu Dư? Tại sao không phải là Ngu Hiếu? Báo thù cho mẹ không có gì đáng trách, nhưng đọc sách bao năm như thế chẳng lẽ đọc đến nỗi ngu cả người rồi sao? Trong tay có bao nhiêu bản lĩnh mà dám vác dao đi tìm người khác trả thù? Nếu như có thể chính tay đâm chết kẻ thù thì cũng thôi, nhưng đây lại chỉ khiến kẻ thù tổn thất một một tên gia đinh vô tội, đã thế lại còn khiến bản thân rơi vào lao ngục, cái đầu này... mua ngươi sao giờ ta cảm thấy có hơi lỗ vốn?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Hừmmm... câu này của bác Streamer phũ quá đi mất, nửa phút trước bác vừa bảo mua người ta được hời xong.
[Vận Đen Chào Bạn]: Bác Streamer ơi, em spoil cho bác này, cứ là dân xuyên không thì đi đến mấy nơi buôn bán người kiểu gì cũng có thể đào được nhân tài hàng đầu, em thấy cái cậu Từ Kha này có tiền đồ lắm đó nha _(:з)∠)_ cho dù là không có não sau này cũng có thể “làm ấm chăn” mà... Nói không chừng, người ta còn là nam chính ấy.
[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Là Lạ]: Ủa, tại sao không phải là “nữ chính” (*/ω*)?
Khương Bồng Cơ không thèm ý đến việc cậu thiếu niên nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, cô vẫy tay, tự nhiên sẽ có người xếp cậu ta vào mục “chờ thanh toán"“.
Lại một lượt chọn lựa nữa, tính cả Từ Kha, Khương Bồng Cơ lại chọn thêm được sáu người. Cộng cả nhóm trước đó đã chọn, tổng cộng lại là hai mươi người.
“Đã ghi lại hết chưa?” Khương Bồng Cơ hỏi lão quản gia, “Cứ đưa bọn họ đến nông trang bố trí trước đã, dạy dỗ lại cẩn thận rồi tính tiếp.”
Lão quản gia có hơi nghẽn tim trước hành động của lang quân nhà mình, nhưng trên gương mặt đầy nếp nhăn căn bản là không nhìn ra biểu cảm gì cả. Lão gia đã nói tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Nhị lang quân quyết định, ông chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, “Bẩm lang quân đã ghi chép lại hết cả rồi ạ.”
“Đúng rồi, mua thêm hai bà tử làm việc nặng nữa, phải thật khỏe, biết nấu cơm.” Khương Bồng Cơ còn chưa đi được hai bước đã quay lại nói với Mẹ mìn, “Tốt nhất là tính tình chịu khó, mồm miệng kín đáo, còn cái loại hay nói lười làm thì khỏi.”
Lão quản gia cảm thấy hơi lạ, Liễu phủ không lớn, chủ nhân cần hầu hạ cũng chỉ có mấy vị, cho nên số tôi tớ trong nhà hiện tại đã đủ dùng rồi. Không biết Nhị lang quân muốn mua thêm hai bà tử làm việc nặng nữa để làm gì?
Khương Bồng Cơ mua liền một lúc 22 người, đối với Mẹ Mìn mà nói đây cũng là một cuộc làm ăn lớn. Càng đừng nói đến chuyện trong 22 người đó có 20 người là nam đinh đáng giá tiền.
Vì đây là mua bán hợp pháp, bọn họ còn cần phải đến quan phủ một chuyến xác nhận nữa, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Thanh toán tiền xong, cầm một tệp giấy bán thân từ trong tay Mẹ mìn, Khương Bồng Cơ rút giấy bán thân của Từ Kha ra, “Bảo người trong nông trang trông chừng Từ Hiếu Dư cẩn thận, đừng để cậu ta chạy mất.” Cô cất tờ văn khế bán thân đó đi, trên khóe môi hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, còn đặc biệt dặn dò một câu: “Nếu như nửa đêm tóm được, nhớ phải lập tức thông báo cho ta. Cậu ta mà chạy mất thì ta tìm mấy người tính sổ.”
Mua xong người, Khương Bồng Cơ còn có những việc khác phải làm.
Thử thách Liễu Xa giao cho cô không chỉ mỗi mua người, còn một đống những công đoạn kế tiếp, phải sắp xếp bố trí như thế nào, huấn luyện và chi phí của từng ngày ra sao... Nói đến chi phí, cô còn phải hiểu rõ ràng khâu mua hàng cùng với giá cả hàng hóa thì mới có thể vận dụng một cách hợp lý khoản dự trù này được.
“Cảm giác giống như ngày xưa bị cấp trên hành vậy...” Khương Bồng Cơ ngồi trên xe ngựa mở quyển sổ mới mà lão quản gia đưa cho mình ra, tỉ mỉ ghi chép lại tên tuổi, lai lịch và giá tiền mua vào của từng người một.
Khu bình luận một đống cười ha ha, bọn họ mãi mới nhìn thấy Streamer làm gì cũng thuận lợi này chịu thiệt một lần, nhân cơ hội này vui vẻ cười cợt một trận.
“... đồng ruộng ở nông trang diện tích không nhỏ, cũng có thể để bọn họ vừa luyện tập vừa lao động, cố gắng đạt đến mức tự cung tự cấp, thu chi mới có thể cân bằng, giảm bớt không ít chi phí... Quần áo mỗi một mùa cũng là một khoản chi tiêu, còn phải chuẩn bị công cụ cần thiết để huấn luyện... Để khơi lên hứng thú huấn luyện có thể đặt ra một chế độ thưởng phạt...” Khương Bồng Cơ viết ra giấy những gì đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.
Sau cùng nhìn tờ giấy kế