[Đờ Ết Nặng Đệt]: Ha ha, mù đánh đấm, Trương Bình bị câu này của Streamer làm tổn thương rồi.
[Sophie]: Khụ khụ, mặc dù tôi rất muốn cười nhưng chắc là Trương Bình không hiểu mù đánh đấm là gì nhỉ?
[Số Lượng Ăn Chay]: Hy vọng là không hiểu, nếu hiểu thì sẽ đau lòng đấy. Nói đi nói lại, trước mặt Streamer thì ai mà chẳng mù đánh đấm?
[Cười Ba Ngày]: Ha ha, đập bàn, bác trên quá tàn nhẫn rồi.
Trương Bình ngượng ngùng, võ nghệ của anh ta đúng là không ổn, đối phó với người bình thường không vấn đề nhưng nếu như gặp phải nhân vật khó đối phó thì anh đây chỉ là một con cá muối nằm trên nền đất cổ vũ chủ công nhà mình, ngồi xem chủ công một chọi n.
“Chủ công, đối phương theo chúng ta làm gì thế?”
Trương Bình từ đầu đến cuối không phát hiện ra hành tung của người kia, ngoài chuyện làm việc quá mức chăm chú ra thì một nguyên nhân quan trọng khác chính là anh không cảm thấy đối phương có ác ý gì.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng không biết, nhưng đúng là một người thú vị.”
Trương Bình ngạc nhiên, thấy chủ công hứng thú, anh ta cũng thấy hiếu kỳ hơn đối với “vị khách” chưa từng gặp mặt kia.
Đối phương ho khan hồi lâu, cuối cùng cũng ngưng, nhưng Khương Bồng Cơ biết người kia vẫn đang ở bên cạnh, cô chậm rãi thưởng thức bữa trưa của mình.
Khẩu phần của cô còn nhiều hơn nam giới bình thường, lượng thức ăn mỗi bữa gấp mấy lần.
Trương Bình lần nào cũng rất ngạc nhiên, chủ công nhà mình trông cũng đâu vạm vỡ lắm, ăn nhiều thức ăn như thế thì nhét vào chỗ nào rồi?
Ăn uống no nê, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của tiểu nhị và người đàn ông lạ.
Khương Bồng Cơ nói: “Cho vào đi.”
Một lát sau, tấm rèm lại bị người khác vén lên, một người đàn ông mặc quần áo cũ màu tro đi vào.
Đối phương tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình gầy gò, bộ trang phục cũ kỹ rộng thùng thình đang mặc trên người càng làm cho anh ta trông gầy hơn.
Má hóp lại, đôi môi mỏng tái nhợt, sắc mặt trắng bệch thiếu sức sống.
Nếu không phải người này mặt mũi trông ngay thẳng, khí chất vừa nhìn đã biết là người có gia giáo thì không biết chừng còn bị người khác tưởng là hạng lưu manh ham mê tửu sắc.
Anh ta vừa xuất hiện, đám khán giả kênh livestream đã sôi nổi hẳn lên.
[Cố Gắng Lưu Bản Thảo]: Chà, dáng dấp anh chàng này đúng là không tồi, như tay chơi đàn đúm bệnh tật, một vẻ đẹp yếu đuối.
[Đông Phương Yêu Dạ]: Streamer, cô muốn tập hợp đầy đủ các mỹ nam à? Vệ Tử Hiếu nho nhã đảm đang, Phong Hoài Du ôn hòa đoan chính, Lý Hán Mỹ ngờ nghệch đáng yêu, Dương Tĩnh Dung ngốc nghếch tham ăn, Từ Hiếu Dư lải nhải hiền lành, Kỳ Quan Văn Chứng chín chắn u sầu... Mẹ ơi! Giờ lại thêm một một thanh niên không biết tên vô cùng phóng túng... Nhan sắc của kênh livestream này thật cao.
[Vịt Donald Cũng Là Tôi]: Ha ha, những hình dung trên đều đúng, nhưng Dương Tĩnh Dung ngốc ngếch tham ăn là cái quái gì? Cẩn thận nửa đêm Dương Tư đến tìm thím “tâm sự” đấy, người ta trong miêu tả của Vệ Từ mỹ nhân rõ ràng là nham hiểm thâm độc, thích dùng quỷ kế nha.
[Tu Tiên Quá Đã]: Nếu như nam thần Dương Tư nửa đêm đến tính sổ thì nhớ báo chàng đến giường của tôi, giường đã sưởi ấm rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua người vừa tới, đối phương không hề khách khí, mặt dày ngồi xuống một vị trí gần cô.
Cô chợt nói: “Không muốn chết trẻ, con không ai chăm sóc thì cai hàn thực tán đi.”
Người kia nhìn Khương Bồng Cơ, Trương Bình cũng ngạc nhiên nhìn thanh niên xa lạ.
“Ngươi ít nhất cũng dùng hàn thực tán bốn năm rồi, cứ đà này thì sắp đi gặp Diêm Vương rồi đấy. Gần đây thời gian giữa hai lần dùng hàn thực tán càng ngày càng ngắn, nếu ngươi không quyết tâm cai thì nên suy xét việc chôn cất sau khi chết đi. Ngươi đã nếm thử cảm giác lên cơn nghiện chưa? Nếu lên cơn mà không mua được hàn thực tán, ngươi nghĩ bản thân có nghị lực không cầu xin người khác không?” Cô tự nhiên hỏi: “Ta nhìn ra được, tính cách ngươi khá kiêu ngạo nên không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt nhếch nhác nhất của mình.”
Thanh niên vốn còn cười xem thường, song càng nghe sắc mặt càng xấu, vẻ mặt nghiêm lại, Trương Bình thì nghe đến ngây người.
Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Thôi, ta thấy ngươi không phù hợp.”
Thanh niên kinh ngạc, anh ta còn chưa nói gì, sự bất bình