“Chủ công nhà cậu gửi thư đến à? Viết gì thế?”
Dương Tư không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn bức thư trong tay Vệ Từ... Không biết bên trong viết cái gì mà cậu chàng này lại vui vẻ như vậy.
Chẳng lẽ... Gã nhướng mày, nổi tính hóng hớt, đến khi đọc được nội dung thư rồi thì lại thất vọng.
“Chỉ là cái tên Phong Chân kia đồng ý ở lại thôi mà... Sao, tên này rốt cuộc tài năng cỡ nào mà lại khiến cậu vui mừng đến thế?”
Nụ cười trên mặt Vệ Từ vụt tắt, anh nghiêm mặt nói: “Từ vui mừng không phải vì Tử Thực quy phục.”
Dương Tư vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Thế thì vì cái gì?”
Vệ Từ nói: “Bình thường Tử Thực hành vi phóng túng, gần như không ai có thể khuyên anh ta. Thế mà, anh ta lại đồng ý với chủ công cai hàn thực tán.”
Dương Tư kinh ngạc, cái thứ hàn thực tán này gã không xa lạ gì, nghe nói dùng hàn thực tán lâu sẽ không thể bỏ được, trong quá trình dùng nếu có sai sót thì nặng có thể bị mất mạng. Dù là như thế, vẫn có người coi nó là tiêu chuẩn, vì quá trình cai hàn thực tán vô cùng đau khổ nên rất nhiều người không kiên trì được mà lựa chọn tiếp tục dùng nó làm tê liệt bản thân mình.
Nhưng mà... Phong Chân có đồng ý cai hàn thực tán hay không thì liên quan quái gì đến việc Vệ Từ vui mừng?
Dường như nhận ra vẻ hoang mang của Dương Tư, Vệ Từ cười nói: “Cai hàn thực tán không phải một ngày là xong, anh ta phải chịu khổ rồi.”
Dương Tư nghe xong không khỏi rùng mình.
Thì ra Vệ Từ vui chỉ vì Phong Chân phải chịu khổ sở?
Con cáo già này sao lại xấu xa đến thế?
Vệ Từ nói: “Tĩnh Dung không hiểu, đợi đến khi huynh nhìn thấy Tử Thực rồi huynh sẽ hiểu.”
Người ngoài đau lòng vì sức khỏe của anh ta, bản thân anh ta lại không coi ra gì, cứ thỏa sức giày xéo, nhiệt tình buông thả, làm sao có thể không tức?
Hiện giờ Phong Chân đã gặp xui xẻo, Vệ Từ không vui một lát thì quả là hổ thẹn với tấm lòng thành khi xưa.
Nhưng mà...
Vệ Từ kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, con ngươi ảm đạm nhìn bức thư trong tay, nhíu mày nghi ngờ.
Dương Tư hỏi anh: “Cậu lại sao thế?”
Vệ Từ bình thản đáp: “Từ chỉ không ngờ Tử Thực mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà đã dùng hàn thực tán đến bốn năm rồi...”
Dương Tư còn tưởng chuyện to tát gì, nói: “Dùng hàn thực tán bốn năm vẫn còn không thèm chăm sóc bản thân, quả là mạng lớn.”
Vệ Từ thầm lắc đầu, anh không có ý như vậy, song lại không thể giải thích rõ ràng với Dương Tư.
Kiếp trước anh ẩn cư ở Biện Châu Trung Chiếu nhưng vẫn duy trì thư từ qua lại với Phong Chân, nhớ lần đầu tiên Phong Chân tiếp xúc với hàn thực tán đã ngoài ba mươi. Giờ anh ta mới bao nhiêu tuổi, thế mà đã dùng hàn thực tán đến bốn năm rưỡi, còn thành nghiện, thực sự là làm người ta không thể hiểu được.
Nói đến thì... Hình như anh đã bỏ qua điều gì đó?
Trong đầu Vệ Từ chợt lóe lên ý nghĩ, phút chốc liền bừng tỉnh!
Hàn thực tán!
Thứ này đúng là thịnh hành trong tầng lớp quý tộc, nhưng khi đó năm nước Cửu Châu đã suy sụp không thuốc chữa rồi, một số quý tộc mơ mơ màng màng dùng hàn thực tán làm tê liệt chính mình. Trên làm dưới theo, hàn thực tán bắt đầu lan truyền rộng rãi không thể cứu vãn.
Tính thời gian thì phải ba đến năm năm sau hàn thực tán mới lan tỏa.
Phong Chân kiếp trước sử dụng hàn thực tán là vì nghe người ta nói dùng hàn thực tán có thể tăng cường thể chất, còn giờ thì anh ta chỉ thuần túy là hưởng lạc, tự chui đầu vào đường chết.
Trước đó, hàn thực tán chỉ lưu hành ở phạm vi nhỏ trong tầng lớp quý tộc, không hề lan rộng như giờ.
Giờ thì sao?
Nhớ lại kỳ kiểm tra đánh giá lúc trước, tên sĩ tử tham gia kỳ thi kia thoát y trước mặt mọi người đùa giỡn anh, sắc mặt Vệ Từ trắng xanh lẫn lộn.
Anh bất giác nhớ lại lời nói của Liễu Trần đại sư.
Hàn thực tán thịnh hành sớm hơn bao nhiêu năm, có lẽ liên quan đến con yêu nghiệt cướp vận nước của Đông Khánh kia.
“Dùng hàn thực tán hơn bốn năm đã thành nghiện, muốn cai hẳn thì phải chịu một phen đau khổ rồi.”
Kiếp trước Phong Chân dùng hàn thực tán mới một hai năm, sau đó bị Khương Bồng Cơ ép cai.
Theo như hồi ức của bản thân Phong Chân, quá trình cai hàn thực tán đau đớn vô cùng, khiến anh ta nảy sinh sợ hãi với ba từ “hàn thực tán”.
Kiếp này dùng hàn thực tán bốn năm... Nỗi đau đớn khi cai nghiện chẳng phải sẽ gia