Hoàng Tung nghĩ về tính cách của Khương Bồng Cơ mà nhăn nhíu mặt mày: “Dù bị Bắc Cương nhìn chăm chăm như hổ đói rình mồi, nhưng Liễu Hi là một kẻ lạ kỳ, những việc cậu ta làm đều ngoài dự đoán của mọi người. Năm ngoái cậu ta còn là huyện lệnh Tượng Dương, giờ thì đã chiếm hết quận Phụng Ấp, chẳng thèm đoái hoài gì đến chiếu lệnh của triều đình.”
Nếu Liễu Hi hứng lên dẫn binh qua đánh Hoàng Tung thì với thực lực của anh ta hiện nay, thật sự là không địch lại được.
Trình Tĩnh nói: “Tin Nhị hoàng tử phi An Y Na chết bất đắc kỳ tử đã truyền khắp Bắc Cương, đám man di này ngấp nghé Trung Nguyên đã lâu. Muộn nhất là đầu xuân năm tới, khi lương thực và lực lượng đầy đủ, chúng sẽ sửa sang quân đội và tấn công Đông Khánh. Một trong những mục tiêu đầu tiên, chính là Sùng Châu của Liễu Xa.”
Nếu Bắc Cương tấn công Đông Khánh thì không thể không qua ải của Liễu Xa.
Mà hẳn hiện nay Sùng Châu đang tích cực chuẩn bị công tác chiến đấu, sẵn sàng nghênh chiến với kỵ binh Bắc Cương, hơi đâu mà quan tâm Hoàng Tung.
Liễu Xa là cha Liễu Hi, cha già gặp nạn thì thằng con có tán gia bại sản cũng phải chạy qua cứu, tính ra thì Hoàng Tung không có áp lực của thù ngoài. Dù điểm khởi đầu của anh ta chậm hơn Liễu Hi, nhưng độ chênh lệch này không phải không thể bù lại được.
Cha con Liễu Hi bị Bắc Cương kìm chân, dù kẻ thắng người thua có là ai đi nữa thì ắt đôi bên cũng chịu tổn thương nặng nề.
Đến lúc đó, Hoàng Tung và Liễu Hi, không thể nói chắc được kẻ nào mạnh kẻ nào yếu.
Ban đầu, Hoàng Tung còn thấy chán nản, sau khi nghe phân tích của Trình Tĩnh thì thêm tự tin hơn. Anh ta khôi phục trạng thái tràn đầy sức sống như trước, Phong Giác thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước đã để vuột mất Dương Tư làm Hoàng Tung rất thất vọng.
Đổi lại thì giờ họ có Trình Tĩnh, cũng coi như bù lại chỗ khuyết.
Một số người cũng đang trên đường tới đây, Hoàng Tung còn gửi thư mời về cho người nhà, những người có tài ào ào kéo nhau đến... Chờ đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, thế lực của anh ta sẽ nhanh chóng phát triển, mà hoàng thất Đông Khánh cũng nên đi tới điểm kết thúc rồi.
Hoàng Tung nói chuyện với Trình Tĩnh rất lâu, cả hai đều có cảm giác vừa gặp đã thân.
Trình Tĩnh nói: “Nghe nói Nhị huynh Phong Cẩn của Hoài Giới là thuộc hạ dưới trướng Liễu Hi?”
Hoàng Tung căng thẳng, Phong Giác thì thầm nhíu mày.
Hoàng Tung thấy vậy mới đỡ lời: “Ai cũng có chủ công mình muốn phò tá, Hoài Giới là Hoài Giới, mà Phong Cẩn là Phong Cẩn, Hữu Mặc đừng đa nghi quá.”
Trình Tĩnh cười đáp: “Tĩnh không nghi ngờ Hoài Giới, chỉ lo đầu xuân sang năm, khi Liễu Hi kéo quân xuống Hoàn Châu, quận Thượng Dương sẽ chưa đánh đã tan mà thôi.”
Nếu quận Thượng Dương cũng đầu hàng thì chỉ còn lại quận Thừa Đức, Liễu Hi có thể nuốt miếng bánh này một cách dễ dàng.
Hoàng Tung nghe vậy thì ngạc nhiên tới mức ngây cả người, không nói nổi gì.
“Vì sao?”
Phong Giác hiểu điều đó, chủ yếu là do Phong Cẩn.
Trình Tĩnh giải thích: “Quê gốc của Phong thị chính là quận Thượng Dương, đó là vùng Thượng Kinh, quận thủ quận Thượng Dương rất thân với Phong thị. Phong Cẩn là nhị lang quân của Phong thị, có ô dù lớn thế này, lại thêm quân đội mạnh mẽ trong tay Liễu Hi, chưa biết chừng Phong thị sẽ ra mặt đi thuyết phục vài lời cũng nên...”
Phong thị là một trong tứ đại gia tộc của Đông Khánh, là trùm sò ở Thượng Dương, quận thủ cũng phải nể mặt gia tộc của họ đôi ba phần.
Thái độ của Phong thị có ảnh hưởng lớn đến kết cục cuối cùng của quận Thượng Dương.
“Nếu Thượng Dương cố thủ thì dù sau cùng có bại trong tay Liễu Hi, chắc hẳn cũng gây tổn thương nhất định với thế lực của cậu ta. Nếu chưa đánh đã hàng, thì cậu ta có thể bảo toàn lực lượng tuyệt đối.” Trình Tĩnh cười: “Tĩnh nghiêng về ý thứ hai hơn.”
Thế gia sĩ tộc đã quen nghiêng theo chiều gió, xem xét thời thế mà hành động, đối mặt với một đội quân hùng mạnh thì ai cũng chọn quy thuận thôi.
Chưa kể, Phong Cẩn lại đầu quân cho Liễu Hi, với Phong thị mà nói, quy thuận vẫn hơn cố sống cố chết phản kháng.
Đã biết không làm được mà vẫn cố làm, hành vi ngu ngốc ấy không phải điều mà một thế gia sẽ làm.
Trình Tĩnh chọn Hoàng Tung, không chỉ vì Hoàng Tung hợp tính với anh, mà còn phù hợp với hình tượng minh chủ trong lòng anh nhất. Một nguyên nhân quan trọng khác là tình hình của Liễu Hi hiện nay nhìn thì tưởng như đang chiếm thượng phong, nhưng thực ra lại như đang đi trên một sợi dây nhỏ, gió thổi mạnh chút thôi là sẽ ngã.
Bắc Cương đâu phải vật trưng bày.
Giờ Liễu Hi