Tiểu Bạch có bản lĩnh hất Khương Bồng Cơ xuống ngựa không?
Sự thật chứng minh, nó còn lâu mới có cái gan này.
Động vật nhạy cảm hơn con người nhiều, càng là những con vật thông minh thì trực giác của nó lại càng nhạy.
Khi Khương Bồng Cơ thể hiện toàn bộ khí thế thì người bình thường chỉ cảm nhận được khí thế của cô quá mạnh, quá uy nghi, nhưng trong mắt của đám động vật thì đó là sự uy hiếp lồ lộ không hề che giấu, như thể bọn chúng gặp phải thiên địch đáng sợ nhất.
Đừng nói là ngựa được nuôi trong trại ngựa như Tiểu Bạch, cho dù là ngựa hoang sống trong môi trường hoang dã gặp phải Khương Bồng Cơ cũng sợ đến mức cụp đuôi.
Tại sao Khương Bồng Cơ lại thích bé con Trường Sinh nhà Phong Cẩn đến thế?
Là bởi vì trẻ con cũng nhạy cảm như động vật, nhưng Trường Sinh không sợ cô mà ngược lại rất thân thiết với cô, đương nhiên là cô cũng thích con bé.
Tương tự như thế, Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời thế này, cô muốn ghét cũng không được.
Tiểu Bạch hiểu một cách sâu sắc đạo lý “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, nó chạy vừa nhanh vừa ổn, không hề làm sai bất cứ mệnh lệnh nào.
Khương Bồng Cơ cưỡi nó đi săn, vốn nghĩ là nó sẽ bị thú hoang dọa cho sợ, kết quả là thằng nhóc này gan hơn cô tưởng, thi thoảng có những con vật bất thình lình nhảy vụt ra khỏi bụi cây, nó cũng rất bình tĩnh tự nhiên. Sức chịu đựng, tốc độ chạy, thể lực… tố chất của Tiểu Bạch quả không phụ dòng máu đang chảy trong người nó.
Khương Bồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch, tay dắt dây cương của Đại Bạch.
Vừa đi săn vừa cho Đại Bạch tản bộ, hóng gió.
Đại Bạch suốt ngày ở trong chuồng ngựa, lại còn đang mang thai, không cho nó ra ngoài hóng gió tản bộ, nó mà cáu lên thì ai mà khống chế nổi?
Chạy một vòng, biểu hiện của Tiểu Bạch cũng coi như đủ khiến cô hài lòng, Khương Bồng Cơ cho phép nó ở trong khoang VIP của Đại Bạch nhà mình.
Cô xách đống chiến lợi phẩm săn được về, mùa này đang đúng vào lúc thú rừng béo tốt nhất, nướng lên ngon vô cùng.
Có điều…
“Đại Bạch đang có thai, theo dõi nó sát sao một chút.” Cô dặn dò người chăm sóc Đại Bạch: “Tiểu Bạch mà động dục thì tách chúng nó ra ngay.”
Người chăn ngựa khom người gật đầu, dạ vâng liên tục.
Đại Bạch bị người chăn ngựa dắt đi trong trạng thái lưu luyến, đi một bước ngoảnh lại ba bước, đến nỗi Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy áy náy.
Chuyện này cũng chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, Khương Bồng Cơ xem đó như một việc thú vị kể cho đám Lý Uân nghe.
Công cuộc xây dựng huyện Mậu Lâm, Thành An và Giác Bình vẫn đang được gấp rút hoàn thành. Bởi vì nửa năm trước, địa bàn của Khương Bồng Cơ đã thu nhận một lượng lớn lưu dân cùng lính đào ngũ của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, cộng thêm số lượng tù binh bị bắt trước đó nên trên các phương diện xây dựng không hề thiếu thốn nhân lực. Mọi người đều cố gắng vượt qua giai đoạn căng thẳng nhất, những việc còn lại chỉ cần làm theo kế hoạch là được. Đám mưu sĩ như Kỳ Quan Nhượng, Phong Cẩn cuối cùng cũng có thể nhàn hạ được đôi chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mọi chuyện trong các huyện đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi người được rảnh rang đôi chút bèn quay về huyện Tượng Dương nghỉ ngơi hai ngày.
Vốn dĩ Lý Uân còn đang bận rộn ở huyện Mậu Lâm, sau lại có quyết định huyện Thành An là nơi áp dụng thử phương pháp đồn điền nên anh được điều đến huyện Thành An giúp đỡ. Lý Uân rất có tài trong lĩnh vực trồng trọt nông nghiệp, gần nửa năm trôi qua, việc khai hoang và phân phối ruộng đất đã hoàn thành hơn nửa.
Biết được Đại Bạch có thai, mà con ngựa đực phối giống còn là chiến mã ưu tú có một nửa dòng máu của hãn huyết bảo mã, Lý Uân bắt đầu rục rịch “dòm ngó”.
“Chủ công…”
Khương Bồng Cơ đang lật thịt nướng, hỏi: “Sao thế?”
“Hì, đợi Đại Bạch sinh xong, có thể thưởng cho Uân ngựa con của Đại Bạch được không?”
Lý Uân vừa lên tiếng, mấy ánh mắt sắc như dao cạo đã phi vèo vèo về phía anh.
Đàn ông ai chẳng yêu ngựa tốt?
Tố chất của Đại Bạch cực kỳ tốt, chồng của nó lại còn là chiến mã dũng mãnh có một nửa dòng máu của hãn huyết bảo mã, thế hệ sau của cả hai sao có thể kém được?
Đối với một võ tướng mà nói, có thể có được một con chiến mã thông minh, tố chất tốt, hiểu ý mình thì trên chiến trường không khác gì như hổ thêm cánh, ngàn vàng cũng khó kiếm được. Lý Uân vừa mới lên tiếng đã đặt trước ngay một con ngựa tốt vô cùng có tiềm lực.
Những người khác tiếc đứt ruột vì bị tên nhóc Lý Uân này cướp mất.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Được thôi, nếu huynh thích thì cứ lấy đi.”
“Đa tạ chủ công!”
Lý Uân hớn hở, mặt mũi đỏ bừng, không biết là do uống nhiều hay là vì quá hưng phấn.
Cả đám ngồi trong sảnh chính vụ ăn thịt nướng, cảnh tượng này quá đẹp, quá kỳ dị.
Đây là lần đầu tiên Dương Tư đến huyện Tượng Dương, cũng là lần đầu tiên tham gia liên hoan kiểu này.
Ừ, đây