Dịch ngựa ở Bắc Cương phát tán thông qua ruồi muỗi, thể chất của vật bị truyền nhiễm ảnh hưởng trực tiếp đến độ dài ngắn của thời gian ủ bệnh.
Bắc Cương tôn sùng thiên táng, để mặc cho xác ngựa bệnh thối rữa phân hủy, bị ruồi muỗi hoặc chim chóc thú vật coi làm thức ăn.
Trại nuôi ngựa lại không phải là nơi sạch sẽ gì, đám nô lệ cũng bị ruồi muỗi, côn trùng đốt từ bé đến lớn thì có đề phòng gì đâu.
Nghĩ thôi cũng biết, nếu như dịch ngựa lần này mà thật sự khuếch tán ra thì đáng sợ đến mức nào.
Triều đình Bắc Cương bị Sát Lan lừa mất mười triệu quan tiền, cũng may là ngựa cái đã phối giống xong rồi, đã lần lượt phát hiện ra hơn một nghìn con ngựa cái mang thai, miễn cưỡng có thể cứu vãn được chút tổn thất, bằng không lần này triều đình Bắc Cương thật sự là lỗ chổng vó.
Có điều vận rủi của bọn chúng vẫn chưa kết thúc ở đó.
Khoảng nửa tháng sau những con ngựa cái vừa mang thai sốt cao liên tục, cả người sưng phù lên, thở phì phì, thi thoảng còn ho rất dữ, lỗ mũi nở to, đầy dịch nhầy, rõ ràng là bị bệnh rất nặng.
Đám nô lệ chăm sóc ngựa cái mang thai sợ đến mức ba chân bốn cẳng vội vã báo cho chủ trại ngựa.
Nô lệ chăn ngựa run lẩy bẩy, ấp a ấp úng không ngừng xin tha, chỉ sợ mình cũng sẽ bị âm thầm xử lý.
“Chẳng lẽ bệnh của đám ngựa cái đều do những con hãn huyết bảo mã mà ra?”
Vẻ mặt tên chủ trại ngựa sa sầm, con ngựa cái nằm trên đất, nhịp thở nặng nề, thân thể như bị đổ đầy nước, sưng phù lên, có mù cũng thấy được, con ngựa đang mang thai này bị bệnh rất nặng: “Nó còn cứu được nữa không?”
Thú y của trại ngựa mặt mày khổ sở, bất lực lắc đầu.
Bệnh vặt tầm thường thì còn chữa được, nhưng nguy kịch thế này rồi thực sự là hết thuốc cứu chữa.
Chủ trại ngựa nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt dường như có thể bắn ra thứ kịch độc kiến huyết phong hầu.
Con hãn huyết bảo mã chết trước đó đã khiến bọn chúng tổn thất quá nhiều tiền bạc rồi, may mà tỉ lệ ngựa cái có thai cũng coi như khá cao, nếu có thể thuận lợi sinh sản thì tổn thất của Bắc Cương có thể hòa được. Lại tiếp tục phối thêm vào dăm ba năm nữa, huấn luyện bọn chúng thành ngựa chiến mạnh mẽ thì những tổn thất trước đó đều có thể kiếm về gấp bội.
Bây giờ thì sao?
Ngựa cái mang thai được chăm sóc tỉ mỉ cũng sinh bệnh nặng, thú y cũng không thể cứu vãn được gì.
Ngựa mẹ mà chết thì cái thai trong bụng cũng không giữ được nữa, vừa mất một con ngựa mẹ có huyết thống tốt lẫn cả một con ngựa con có tiềm năng.
Chủ trại ngựa nghĩ đến tổn thất lớn như thế mà lòng đau như cắt.
Không đợi gã ta khôi phục tinh thần sau cú đả kích đó, một nô lệ ở khu vực khác cũng chạy đến bẩm báo, lại có ngựa mẹ đang bầu bệnh nặng.
“Cái gì…”
Trời đất quay cuống, giọng gã chủ trại ngựa lạc cả đi.
Một lúc sau gã ta mới dằn được cơn xúc động muốn gào thét đập phá xuống, vội vàng nói với thú y: “Đi sang xem sao!”
Vẫn là triệu chứng y như thế!
Thấy con ngựa mẹ thứ hai đổ bệnh, gương mặt gã chủ trại ngựa sa sầm xuống, gã vội vàng nói: “Kiểm tra tất cả những con ngựa mẹ khác xem.”
Hiển nhiên, bệnh dịch từ những con hãn huyết bảo mã đã lây sang cho ngựa mẹ, nếu như phát hiện kịp thời thì có khi còn có thể cứu chữa.
Có điều, triệu chứng của loại dịch bệnh này trong thời gian ủ bệnh rất nhẹ, nhiều lắm cũng chỉ ủ rũ, tâm trạng của ngựa mẹ trong thời kỳ mang thai vốn đã không tốt, thực sự là rất khó chẩn đoán chính xác. Cuối cùng thú y cũng tìm được năm con có triệu chứng bệnh tương tự, khẩn cấp tách đàn cách ly.
Chuyện này lại một lần nữa khiến cả triều đình Bắc Cương chấn động, Đại Vương gào thét phẫn nộ, những người đứng dưới âm thầm chịu đựng sự công kích của nước bọt.
Ngột Lực Bạt bị Đại Vương Bắc Cương xa lánh vì lên tiếng phản đối tác phong sống xa xỉ đã gần một năm.
Đại Vương Bắc Cương quả thật có nghe lời can gián, cũng có dã tâm, nhưng bản chất ông ta vẫn là một tên đàn ông Bắc Cương cực kỳ sùng vũ lực.
Ông ta vô cùng coi thường đống lý lẽ lớn lao mà Ngột Lực Bạt thường xuyên treo ở cửa miệng, khua môi múa mép thì có gì lợi hại. Cộng thêm bản tính ông ta thích xa xỉ hưởng thụ, Ngột Lực Bạt phản đối tác phong xa hoa lãng phí của quý tộc Bắc Cương có khác gì đang quản thúc hành vi thường ngày của ông ta?
Gần một năm nay, Ngột Lực Bạt đã bị Đại Vương Bắc Cương xa lánh, bình thường còn bị ông ta quát cho vài câu.
Có điều Đại Vương Bắc Cương vẫn còn não nên cũng không quá đáng quá, chỉ để Ngột Lực