Phong Đỗ thị quả là lợi hại, cô ta đã tạo ra một kỷ lục trước nay chưa từng có, con dâu trưởng đầu tiên bị chồng bỏ.
Khi Phong Cẩn và Ngụy Tình Nhàn hay tin thì tộc trưởng Phong Nhân và vài vị bô lão trong họ đã đồng ý việc này, mở từ đường xóa tên Phong Đỗ thị khỏi gia phả rồi.
Mặc cho Phong Đỗ thị, hiện tại phải gọi là Đỗ thị làm ầm ĩ thế nào, Phong Khuê cũng không thèm đếm xỉa, điều hơn trăm bộ khúc hộ tống cổ ta quay về Trung Chiếu.
Còn hai đứa con nhỏ thì anh định tự mình dạy dỗ, bận quá thì lại nhờ cha mẹ hỗ trợ vậy.
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài: “Đại bá đúng là khổ quá”
Phong Khuê là con trưởng, có quyền thừa kế gia tộc, nhưng đồng thời cũng phải chịu áp lực gánh vác cả Phong thị, quyền lợi và trách nhiệm đi đôi với nhau.
“Đúng vậy, mấy năm nay đại ca đã chịu khổ nhiều rồi. Phụ thân từ quan sớm, hoàng đế u mê chèn ép nhà họ Phong, trách nhiệm đè nặng lên vai huynh ấy càng nặng hơn”
Trước đây, Phong Cẩn còn thấy không vui, là anh em cùng cha cùng mẹ, vậy mà anh và em trai không thể so bì được với anh cả, lẽ nào hai người họ thua kém anh cả lắm sao? Trưởng thành hơn rồi mới biết, con trưởng không phải người bình thường muốn làm là làm được đâu.
Áp lực của vị trí này quá lớn.
Trên đời này hiếm có vương triều nghìn năm, nhưng có thể gia nghìn năm.
Nhưng thế gia nghìn năm cha truyền con nối ấy có dễ như mọi người tưởng tượng hay không?
Tộc trưởng mỗi đời không chỉ phải củng cố địa vị của gia tộc, còn phải loại bỏ mọi điều xấu xa trong nội bộ, bảo đảm truyền thống của gia tộc luôn được giữ gìn.
Truyền thống của Phong thị là “liêm chính, nhưng lòng người phức tạp, tranh giành lợi ích ắt sẽ xuất hiện những thứ để hèn bẩn thỉu, sao có thể duy trì mãi gia phong liêm chính sạch sẽ ấy được?
Làm tộc trưởng và con trưởng, phải khiến người trong họ đồng lòng nhất trí, còn phải xử lý tốt các mâu thuẫn trong gia tộc, đề phòng mọi rắc rối có thể xuất hiện.
Tuy Phong Cẩn và Phong Giác không thể thừa kế Phong thị nhưng gia tộc sẽ không để hai người thiếu ăn thiếu mặc, họ còn có tự do nhất định.
Ví dụ như lần động đất ấy, Phong Cẩn thuận thế về phe Khương Hồng Cơ và trợ giúp cố, vừa thoát khỏi cảnh nguy khốn, vừa đi theo hoài bão của mình.
Còn Phong Giác - cậu thiếu niên ngang ngạnh bướng bỉnh này cũng có chí hướng riêng của mình, lựa chọn đi theo minh chủ.
Mà Phong Khuế thì sao?
Anh ta chỉ có một con đường mà thôi.
Sau này thiên hạ chia năm xẻ bảy, “minh chủ” của Phong Khuê sẽ không phải người bản thân anh ta chọn, mà do toàn bộ Phong thị lựa chọn.
Trường Sinh bé bỏng nghe thấy hai chữ “đại bá” thì nhướn người lên hóng ra ngoài cửa, rồi thất vọng trề môi.
“Hơm có bá bá...”
Ngụy Tĩnh Nhàn vui lắm: “Xem đại bá và bé con hợp nhau chưa, mới gặp có hai ba lần mà Trường Sinh đã nhớ bác thế rồi”
Phong Cẩn đáp: “Đại ca rất thích trẻ con, trước đây phụ thân và mẫu thân thường bận việc, ta và Hoài Giới hầu như đều do đại ca chăm sóc. Huynh ấy theo dõi bà vú rất sát sao, động chút là qua kiểm tra rồi căn dặn người hầu, sợ họ chăm sóc bọn ta không chu đáo”
Khi Phong Giác chào đời, Phong Khuê đã là một ông cụ non, vừa phải học tập tốt vừa phải chăm sóc hai đứa em trai.
Ngụy Tĩnh Nhàn tưởng tượng đến hình ảnh ấy mà bật cười: “Đợi Trường Sinh lớn thêm chút nữa thì hẳn cũng trở thành chị gái có trách nhiệm rồi ha”
Phong Cẩn cười, vuốt nhẹ bím tóc của Trường Sinh, hỏi bé: “Trường Sinh muốn làm chị không con?”
Ngụy Tĩnh Nhàn liếc anh rồi nói: “Trường Sinh còn bé, chàng hỏi con, con có hiểu đâu chứ?”
“Năm sau nữa là hai tuổi rồi, nhỏ nhất gì nữa”
Tình cảm giữa hai vợ chồng càng ngày càng thắm thiết, từ khi có Trường Sinh thì càng gắn bó hơn.
Mục đích chủ yếu của Phong Cẩn tới Thượng Dương lần này đã đạt được, anh không vội vàng trở về báo cáo mà phái lính truyền tin báo về quận Phụng Ap, giành thời gian cho vợ con... Ừm, thực ra là mượn cớ để nghỉ phép.
“Lén trốn việc nửa ngày, đã lâu lắm rồi không được rảnh rỗi đến thế.”
Thoải mái ăn uống ngủ nghỉ ở nhà họ Phong, bảy tám ngày liên tục như thế,