Phong Chân xị mặt, tỏ vẻ không còn gì để luyến tiếc. “Ta mà tin lời của tên xấu xa nhà cậu nữa thì đúng là để quên não ở nhà rồi” Thấy Phong Chân ném đá mình, Vệ Từ bật cười. Thế lực trong quận Thượng Dương thay đổi, ngoại trừ Phong thị, tất cả những sĩ tộc khác đều bắt đầu rục rịch. Tại sao lại như thế? Ai cũng nhận ra Khương Bồng Cơ đang thiếu thuộc hạ, đặc biệt là thuộc hạ có năng lực. Vì hiện tại học hành khó khăn nên đa số những người có học đều xuất thân từ sĩ tộc. Hay nói cách khác, nếu Khương Hồng Cơ muốn chiêu mộ hiền tài chắc chắn phải tuyển người từ sĩ tộc, đây chính là một cơ hội tốt để bọn họ nhúng tay vào bộ máy chính quyền quận Thượng Dương một cách quang minh chính đại. Chỉ cần chiếm phần lớn quyền lợi thì quận Thượng Dương vẫn nằm trong tay bọn họ, đầu đến chiến kẻ ngoại lai như Khương Bồng Cơ. Trong nhà toàn những cuộc đối thoại tương tự như thế, chủ đề xoay quanh Khương Đồng Cơ. “Tên Liễu Hi đó chỉ là một thằng nhóc miệng còn hơi sữa mà lại bảo chúng ta phải nghe lệnh nó? Nằm mơ giữa ban ngày! Nếu là Liễu Xa ra mặt thì có khi ta còn suy xét, con trai của hắn ta ư? Hừ, thằng ranh con vắt mũi chưa sạch. Nó tưởng trong tay có chút binh mã là muốn làm gì thì làm ư?” Những sĩ tộc đó căn bản không thể hiểu nổi Phong thị bị làm sao mà lại chắp hai tay dâng quận Thượng Dương cho Liễu Hi, thật đúng là chuyện lạ có thật... Dù nói thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn là cơ hội tốt cho bọn họ vươn lên, ai mà không muốn tiến lên chứ? Phong thị ngu xuẩn nhưng bọn họ thì không. Một kẻ đồng tình đáp lời: “Lão gia nói đúng, Liễu Hi còn chưa đầy hai mươi, hành vi ấu trĩ, suy nghĩ ngây thơ, Phong thị giao quận Thượng Dương cho kẻ như vậy tuyệt đối là đang giao trứng cho ác. Chỉ dựa vào chút binh lực trong tay Liễu Hi làm sao có thể quản lý cả hai quận được?” Rồi lại bận tối mặt tối mũi, cuối cùng vẫn phải chiêu mộ nhân tài, bổ sung lực lượng thôi. Chưa nói đến quận Thượng Dương, nói không chừng ngay cả quận Phụng Ấp Liễu Hi đánh hạ trước đó cũng trở thành vật trong túi bọn họ. Những sĩ tộc có ý nghĩ như thế rất nhiều, trước đó bị Phong thị chèn ép, bọn họ thế yếu sức yếu không so được với Phong thị, bây giờ đổi thành một thằng ranh vắt mũi chưa sạch, chẳng phải là bọn họ có cơ hội rồi sao? Liễu Xa không có mặt, bọn họ sợ gì mà không dỗ được một thằng nhóc con. Bọn họ núp trong bóng tối nôn nóng chờ đợi, đợi đến lúc phương Bồng Cơ nhân lực thiếu thốn, không thể chống đỡ nổi nữa phải nhờ đến sự giúp đỡ của bọn họ. Lúc đó chính là thời cơ tốt để đám sĩ tộc này thể hiện tài năng. Phong Khuê xuất thân từ sĩ tộc quyền quý, đã quen với những mưu mô thủ đoạn đó, lại sợ Khương Hồng Cơ không hiểu tình hình thế lực trong quận Thượng Dương, liền tốt bụng nhắc nhở. Tuy anh ta không trung thành với phương Bồng Cơ nhưng tốt bụng nhắc nhở một câu vẫn không thành vấn đề. Phong Khuê cũng không nói quá rõ ràng, chỉ nhắc một câu đầy ẩn ý. “Qua đợt này sẽ có không ít sĩ tộc sẽ bám dính lấy Lan Đình đấy...” Khương Bồng Cơ nói: “Ta bận đến mức còn không có thời gian để ngủ, kẻ nào không có mắt dám gửi thiệp mời cho ta?” Cho dù có gửi thiệp đến cô cũng không đi được, không rảnh. Phong Khuê cười nói: “Chung quy thì Lan Đình là người Hà Gian mà, không phải sĩ tộc bản địa của Thượng Dương. Bây giờ cậu tiếp nhận quận Thượng Dương, tuy là không có cái danh quận thủ nhưng lại gánh vác trách nhiệm của quận thủ. Để quản lý một quận thì bao giờ cũng phải sắp xếp tâm phúc của mình vào bộ máy chính quyền... Nhưng nếu thế sẽ khó tránh khỏi làm tổn hại đến lợi ích của một số người, bọn họ không dám chắc nên cố ý tìm cơ hội đến hỏi thăm cậu cũng là bình thường...” Nếu như Khương Đồng Cơ cũng không xuất hiện lần nào sẽ khiến cho lòng người hoảng sợ, dễ vấp phải trắc trở. Phong Khuê nói: “Khuê nói thế