Mấy chục giáo chúng Hồng Liên Giáo liều mạng chặn cửa, cây rìu làm đất đá vụn rơi lả tả trên đỉnh đầu. “ Trong thời tiết lạnh giá mặt đất đầy băng tuyết thế này bọn chúng không thể dùng hết sức, hai tay ngắn cổng thành cảm giác như đang ôm một cục đá lạnh buốt. “Cố chịu một lúc nữa, không thể để kẻ địch xông vào...” Tên thủ lĩnh vừa nói xong, mấy chục người đều cảm thấy một sức mạnh dời non lấp bể khó lòng chống cự đập tới. Ngay sau đó, “âm” một tiếng, cổng thành nứt tả tơi hoàn toàn mở toang. Những tên chặn cổng thành bị quét sang một bên ngã xiểng liểng. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, một bóng trắng như tuyết kèm theo tiếng vó ngựa lao vụt qua như điện xẹt. Một trận gió cát thổi qua. Cây rìu quét qua một đường, những cái đầu bay lên để lại đống xác chết còn ấm nóng. Binh lính khí thế hừng hực, hò hét vang dội theo Khương Hồng Cơ xông vào thành. “Giết!” Điển Dần không còn rìu bèn tìm đại một cây thương thay thế, mang theo binh lính xông vào thành theo phương Bồng Cơ. Dương Tư lúc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lại như bị ép đi nhảy cầu, trái tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài. Cho tới khi nghe được binh sĩ bên cạnh hỏi có cần phối hợp tấn công không, Dương Tự mới giật mình tỉnh táo lại. “Xông lên, yểm trợ chủ công!” Dương Tư kích động muốn cắn lưỡi rút cây kiếm làm màu bên hông ra. Cổng thành đã mở, giáo chúng ngăn ở cổng đều bị Điển Dần theo sau giết sạch. Viện bình chạy tới hoàn toàn không phải đối thủ của họ, hầu như vừa chạm mặt đã bị xử lý, cảnh chém giết máu me tung tóe khắp nơi. Khương Hồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch không những tốc độ nhanh, cây rìu trong tay cổ còn như lưỡi hái tử thần, rất ít người có thể toàn mạng dưới nó, dù không chết Tiểu Bạch cũng sẽ bồi thêm một móng đạp nát lồng ngực. Người chết nhiều không kể xiết. Tiểu Bạch và Khương Bồng Cơ tuy ít có cơ hội phối hợp với nhau nhưng Tiểu Bạch rất thông minh, biểu hiện không kém gì Đại Bạch, lúc này không nhìn ra vẻ ngại ngùng nhút nhát ngày thường nữa, nó giẫm người vô cùng dứt khoát, nếu có ai muốn đưa tay ngăn cản nó sẽ giẫm luôn cả tay lẫn ngực. Hồng Liên Giáo trong huyện Kim Môn binh bại như núi đổ, như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. Có người thậm chí vừa mới bò dậy từ trong chăn liền ngơ ngác trợn mắt, không tin được huyện Kim Môn lại đổi chủ nhẹ nhàng như thế. “Bên ngoài ổn áo gì đấy?” Có người nghi ngờ hỏi, binh lực huyện Kim Môn bị điều chuyển nên quân số giảm mạnh, nay lại là mùa đông, dân chúng đều không muốn ra khỏi nhà, vì thế trên đường rất vắng vẻ, nay đột nhiên lại náo nhiệt rộn ràng khiến người ta ngạc nhiên. Tới khi bọn họ nghe kỹ lại mới phát hiện có gì đó sai sai, đầu ra tiếng náo nhiệt vui vẻ nào, rõ ràng là tiếng đánh giết thảm thiết. Bên ngoài đang đánh nhau à? “Có để cho người khác ngủ không hả, ồn ào cái gì thế?” Một số người tính tình khó chịu bắt đầu quát to phàn nàn, nhưng thấy hiệu quả không tốt bèn trực tiếp mở cửa cầm dao ra đe dọa. Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi hàng rào đã thấy một người máu me nhào tới, ngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng. Thấy vậy người dân kia hoảng sợ tới mức cả người nhũn ra, ngồi sụp xuống đất run rẩy há miệng, sau đó bò trở lại phòng. Sợ chết mất! Quấn Khương Hồng Cơ thể như chẻ tre một đường tấn công thẳng tới trung tâm huyện Kim Môn, những nơi đi qua hầu như không ai chống cự nổi. Binh lính của phương Bồng Cơ được huấn luyện nghiêm ngặt, quanh năm không ngơi nghỉ, huấn luyện quy mô lớn đều tập trung vào lúc ngày hè nóng nhất cũng như ngày đông lạnh nhất. Bọn họ mặc giáp thống nhất, tay cầm vũ khí phối hợp tác chiến với nhau, cứ ba đến năm người là thành một nhóm. Còn Hồng Liên Giáo, tên nào tên nấy quần áo tả tơi, chỉ tính riêng thời tiết đã chịu không nổi nói chi cái khác: Một đám già yếu tàn tật đi lại còn khó khăn thì