Hai mắt Phong Cẩn sáng lên, tiếp tục truy hỏi: “Còn gì khác nữa không?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Cùng ra khỏi một nhà lầu xanh với huynh mà huynh có thể không biết sao? Vừa nãy trái ôm phải ấp, một cô thì dựa vào trong lồng ngực đút đồ cho hắn ta, tiêu dao sung sướng một hồi. Nói khó nghe thêm tí nữa là “đại chiến” vài hiệp đã rồi mới tắm rửa chạy đến đây.”
Gương mặt trắng trẻo của Phong Cẩn đỏ bừng lên, còn ngại ngùng hơn cả lúc trước. Cậu ta chưa bao giờ hối hận thế này, rõ ràng biết rằng cái miệng của Liễu Lan Đình không nể nang ai bao giờ, lại cứ khăng khăng đưa lên tận cửa cho người ta bắt nạt.
Khương Bồng Cơ quét mắt nhìn các vị lang quân vẫn đang thản nhiên nói cười, đàm luận thơ ca. Cái vỏ bọc bên ngoài tuy rằng đẹp đẽ, nhưng trong mắt cô cũng chỉ là một đống xương trắng yếu ớt bùng nhùng, yếu ớt đến mức làm cho người ta buồn nôn. Khương Bồng Cơ chán ngắt quăng chén trà xuống bàn: “Vô vị! Đạp Tuyết, Từ Kha! Theo ta!”
Khương Bồng Cơ đứng dậy lướt qua Vu Mã Quân đang đi về phía này, hoàn toàn không thấy vẻ xấu hổ ngượng ngập trên mặt của đối phương.
Vu Mã Quân từ xa đã thấy Phong Cẩn đang trò chuyện rất vui vẻ với một lang quân trẻ tuổi phong tư bất phàm, đang định đi tới làm quen, không ngờ đối phương thế nhưng lại lạnh mặt đứng dậy. Hơn nữa, vẻ mặt lại thay đổi lớn như thế khiến cho một kẻ đa nghi như Vu Mã Quân không khỏi nghĩ nhiều.
Phong Cẩn mỉm cười lắc đầu, coi như là đang thay Khương Bồng Cơ giảng hòa: “Lan Đình không giỏi thơ từ, xem ra có vẻ đang cáu vì bị làm phiền.”
Vu Mã Quân ngồi xuống, chút không vui trong lòng cũng tiêu tán đi một chút, nhưng vẫn còn hơi để ý: “Vị lang quân đó là ai vậy?” Tùy hứng bỏ lại những người khác, chạy sang bên những quý nữ, hình như còn trò chuyện rất vui vẻ, kiểu người như vậy cảm giác khó mà thành tài được.
Phong Cẩn như thể không thấy sự bất mãn trong mắt của Vu Mãn Quân mỉm cười giới thiệu: “Lang quân thứ hai của dòng chính nhà Liễu Trọng Khanh - Liễu Quận Thủ.”
Toàn bộ Đông Khánh, người tên là Liễu Trọng Khanh lại còn được gọi là Liễu Quận Thủ, cũng chỉ có một mình Liễu Xa ở quận Hà Gian này mà thôi. Đương nhiên, cái danh xưng Liễu Quận Thủ này cũng chẳng được mấy nữa, cũng sắp phải thay đổi đến nơi rồi.
Vẻ mặt của Vu Mã Quân dịu đi nhiều, thậm chí là còn thêm phần nhiệt tình. Tuy Liễu Xa không ở triều đình, chức quan cũng không cao, nhưng cả triều từ trên xuống dưới không ai dám coi thường ông, bởi vì không phải là ai cũng có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, khiến cho một quận huyện cằn cỗi trở nên phồn hoa. Số thuế hàng năm của quận đó nộp lên thậm chí còn ngang bằng với hai châu, lại còn là nơi sản xuất lương thực cho đại bộ phận Đông Khánh nữa!
Sự hoài nghi trong lòng Vu Mã Quân biến mất: “Hóa ra là lang quân nhà Liễu Quận Thủ, chỉ là vừa nãy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?”
“Lan Đình yêu thích công phu quyền cước, đối với thơ từ không hứng thú, làm sao có thể vui cho được?” Phong Cẩn vẫn ôn hòa như cũ, hơi bất đắc dĩ nói, “Mới có mười hai tuổi, tâm tính tuổi này khá là nông nổi, kệ cậu ấy thôi.”
Vu Mã Quân biết Phong Cẩn, người này luôn thích nói những thứ khó hiểu, có lẽ vì thế Liễu Lan Đình mới cảm thấy phiền phức. Tự cho là mình đã tìm được lý do, cuối cùng Vu Mã Quân cũng nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Hoài Du cũng thật là, nếu như Liễu lang quân đã không thích nói những thứ đó thì huynh đổi đề tài khác là được, sao phải khiến cậu ấy tức giận bỏ đi? Nghe nói Liễu Quận Thủ là tổng quan kỳ đánh giá năm nay, huynh không sợ à?”
Kỳ đánh giá quan lại ba năm một lần, tuy Liễu Xa chỉ là Quận Thủ, nhưng địa vị lại còn hơn hẳn cả Châu Mục, kỳ đánh giá năm nay được đặc cách đề bạt thành tổng quan. Lúc này mà đắc tội Liễu Xa, không chừng lại bị bay mất cái đầu.
Phong Cẩn không để ý nói: “Liễu Quận thủ là người liêm minh chính trực, sao để ý đến chút mâu thuẫn của mấy đứa trẻ con?”
Chốn quan trường Đông Khánh bây giờ có chỗ nào là quan lại không bao che, cá mè một lứa với nhau? Duy chỉ có mình Liễu Xa - Liễu Trọng Khanh là “dòng nước trong” duy nhất. Năm đó khi bị phái đến quận Hứa, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là ông bị người ta ngấm ngầm gây khó dễ. Diện tích của quận Hứa rất lớn, thậm chí còn ngang với một châu, nhưng lại là nơi khỉ ho cò gáy, dân tình hung hãn, thổ phỉ hoành hoành khắp nơi, địa chủ quyền thế, năm nào cũng bị lũ lụt... thiên tai nhân họa đủ cả.
Chín vị Quận Thủ phía trước Liễu Xa, một là chết ở nơi tại nhiệm, hai là chết trên đường đến nơi nhậm chức. Vốn dĩ tưởng rằng