Kịch bản của thư sinh rất hoàn hảo, tiếc rằng gã cầm nhầm rồi. Một nhân vật phản diện khiếm khuyết não mà đòi hưởng đãi ngộ của nhân vật chính: Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn tiếng gào thét của gió núi. Kỳ Quan Nhượng đã dẫn quân vào đường núi, nhìn bản đồ rồi chỉ vào một vách núi. “Chỗ này.” Anh ta vừa nói dứt lời, binh lính phía sau đã xếp chồng đá ở đây, phủ kín đường thông đến huyện Phong Hổ. Sở dĩ làm vậy là lo Hồng Liên Giáo sẽ chia binh làm hai đường, một chặn đường vào một chặn đường ra, mai phục cả hai hướng. Giờ Kỳ Quan Nhượng lấp đường ra để chặn quân mai phục ở phía này. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc ai mới là con ba ba bị vây bắt trong rọ. Bằng sự cố gắng và nỗ lực của các binh lính, chỉ nửa canh giờ sau, một bức tường đá đã được dựng lên ngay giữa đường núi hẹp. Kỳ Quan Nhượng để binh lính nghỉ ngơi trong chốc lát, có biến thì đánh trống thông báo ngay. Đêm đã khuya, vầng trăng trên cao tản ra ánh sáng trắng vừa trong trẻo lại vừa lạnh lẽo, không khí mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Nhiệt độ vào ban đêm vốn dĩ thấp hơn so với ban ngày, giáo chúng Hồng Liên Giáo đa phần là dân nghèo, số người bị quáng gà rất nhiều. Vì thế, cứ đến đêm là chúng lại như người mù. Vừa lạnh vừa không nhìn thấy gì thì đánh thế nào? Vốn bọn chúng cũng không muốn đánh trận vào ban đêm đầu, nhưng thư sinh quá nóng vội, gã muốn xuất binh ngay lập tức, không nghe lệnh sẽ bị xử lý theo quân pháp, chúng không thể không tuân theo. Hồng Liên Giáo cử ba nghìn lính đến tòa thành nhỏ, vốn định đánh lén, nhưng sau đó lại phát hiện bên trong không có một ai. Thủ lĩnh dẫn quân rất bất an, gã sợ đấy là một cái bẫy. Nhưng đó cũng rất có thể là độc kế của Liễu Hi. Không chừng tên Liễu Hi ấy muốn đánh lén huyện Phong Hồ ngay trong đêm, nhưng không ngờ bị chúng mèo mù vớ cá rán, phá vỡ âm mưu! Trong hai suy luận ấy, Hồng Liên Giáo đương nhiên sẽ chọn suy luận có lợi cho mình nhất. Vì thế, tên thủ lĩnh vỗ đùi cái đét, nói như vừa được giác ngộ lý tưởng cách mạng: “Liễu tặc chắc chắn muốn đánh lén trong đêm đây mà!” Người bên gã vội vàng nịnh hót: “Đương nhiên là thế rồi, tôi cái là hắn quá ngu dốt và vụng về, không biết Thánh giáo chúng ta được thần linh phù hộ, mọi nguy cơ đều có thể giải quyết dễ dàng. Liễu tặc là kẻ phàm tục, sao có thể đọ lại được thiên binh thần tướng của Thánh giáo chúng ta được chứ?” Gã thủ lĩnh nghe vậy thì ưng bụng lắm, gã trầm mặt xuống ra vẻ nghiêm túc, ra lệnh: “Đuổi theo cho ta, phải bắt sống Liễu tặc!” Chúng không hề hay biết, trong bóng tối có một đôi mắt sáng ngời đang lẳng lặng nhìn chúng. Trinh thám đã dò la được tin tức, bèn vội về báo cho Khương Bồng Cơ đang mai phục ở bên kia. “Chủ công, chúng đã tiến quân vào đường núi rồi” Khương Bổng Cơ ngậm một nhánh cỏ khô, một tay bưng chậu cho Tiểu Bạch ăn. Các binh lính xung quanh cô đang luân phiên nhau nghỉ ngơi và chỉnh đốn hàng ngũ, có sức khỏe và tinh thần mới đánh trận được. Gió trên đường núi rất lớn, nhiệt độ thì lại thấp, dù họ có mặc quần áo giữ ấm thì vẫn thấy lạnh, nên chỉ có thể rúc vào nhau để sưởi ấm. Nghe thì thảm đấy nhưng so với Hồng Liên Giáo thì như vậy đã tốt lắm rồi. Khương Bồng Cơ nghe trinh thám báo tin thì gật đầu, rồi sai người gọi các tướng sĩ dậy. Điển Dân mạnh mẽ và quyết đoán, chấp hành mệnh lệnh của phương Bồng Cơ một cách tuyệt đối. Đều hành quân và mai phục trong đêm, nhưng tình hình bên Khương Hồng Cơ khá hơn Hồng Liên Giáo rất nhiều. Đường núi gập ghềnh và hiểm trở, khi cả đội đã vào hết thì tên thủ lĩnh Hồng Liên Giáo hạ lệnh đốt đuốc chiếu sáng. Theo kịch bản thì chúng đã chặn lối vào và lối ra, giờ châm đuốc cũng không sợ bị bọn Khương Bổng Cơ phát hiện. Phát hiện thì có sao đâu? Trước mặt thì không có lối ra, sau lưng cũng không biết lui đằng nào, Liễu tặc có chạy đằng trời. Nhờ đuốc chiếu sáng và sưởi ấm, Hồng Liên Giáo