Lần này Hồng Liên Giáo ngu người toàn tập. Tên canh giữ ở lối ra sốt ruột đợi “tên lửa” xuất hiện, bọn chúng là đội quân đang đợi đánh gọng kìm Liễu tặc. Nhưng đến khi bọn chúng lao lên lại phát hiện ra con đường phía trước đã bị một bức tường đá lấp kín, từ trên bức tường đá còn có những đợt mưa tên không ngừng trút xuống, có những tên Hồng Liên Giáo không kịp để phòng, bị tên đâm thủng người, máu tươi đổ ra ào ào, nhuộm đỏ cả mặt đất vàng nâu. Khi những tiếng la hét loáng thoáng vọng lại từ bên kia bức tường đá, đám Hồng Liên Giáo chạy đến tiếp ứng mới hiểu ra rằng bọn chúng đã bị lừa. Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh thong dong vừa giúp Lý Vân trấn giữ tuyến phòng thủ phía trước, vừa chỉ huy cung thủ mai phục trên bức tường đá ngăn chặn kẻ địch tấn công từ bên kia. Bởi vì con đường núi chật hẹp nên Tiểu Bạch rất khó hoạt động, Khương Đồng Cơ liền bỏ chiến mã lại định cầm thương tác chiến. Cung thủ của quân tiên phong đã xử lý sạch sẽ một đợt quân địch, đợi lúc khoảng cách của hai bên đã được kéo gần lại, liền rút đao đánh giáp lá cà. Bọn họ phải xử lý sạch sẽ hết đợt quân địch này trước khi đám Hồng Liên Giáo bên kia đột phá được bức tường đá phòng ngự xông đến, bằng không đội quân chủ lực mà Kỳ Quan Nhượng đang chỉ huy sẽ gặp nguy hiểm. Trong lúc hỗn chiến, bóng dáng Khương Đồng Cơ nhanh chóng biến mất trong đám người, thi thoảng có người tinh mắt bắt được cô ở một góc nào đó của chiến trường. Rõ ràng đang trong cục diện hỗn chiến, cô lại luôn tìm được sơ hở hoặc vùng thương thọc đúng điểm trí mạng của kẻ địch, hoặc đột ngột vặn gãy cổ địch từ phía sau, có khi lại giẫm lên đầu lên vai của kẻ địch mượn lực xông vào giữa, ánh sáng bạc lóe lên ở nơi nào là nơi đó máu tươi văng tung tóe. Cô có sức chiến đấu kinh người, cho dù là minh thương hay là ám tiễn tất cả đều không thể tiếp cận cô. Khương Bồng Cơ tranh thủ liếc nhìn, cổ giẫm lên ngực của một kẻ nào đó để đạp lên vách núi, rồi lại nghiêng người phi xuống, trường thương trong tay cô cũng chẳng hề nhàn rỗi, đâm, thọc, giã, quấn, đỡ... ánh bạc lấp loáng, bóng thương trắng vẩy ra những bông hoa màu đỏ tươi. Hồng Liên Giáo cũng phát hiện ra vị “sát thần” này, nhưng dáng vẻ dùng tấn công làm phòng thủ của Khương Bồng Cơ thật sự khiến người ta run sợ. Không phải là bọn chúng không muốn giết Khương Hồng Cơ, nhưng cho dù là bao nhiêu người xông đến, kết cục cuối cùng vẫn là gục trên đất, trên người có thêm một cái lỗ chảy máu tí tách. Khương Bồng Cơ giết thẳng một đường, Điển Dần đằng sau khóc không được mà cười cũng không xong, lại cũng chẳng thể để mặc Khương Đồng Cơ làm bừa, đành vừa để ý đến cô vừa ra lệnh cho quân lính xông lên phía trước giết địch. Khương Lộng Cầm thống lĩnh nữ binh đi theo yểm trợ, đồng thời cũng ngăn cản đường lui của Hồng Liên Giáo. Hai bên quấn đấu, tiếng hồ chém giết, tiếng kêu thét thảm thiết, tiếng gào đau đớn, tiếng vũ khí xé toạc da thịt hòa lẫn với nhau. Để lại trên mặt đất những mảnh chân cụt tay cụt, xương tàn, thịt nát, dường như mỗi một người đứng ở đây đều biến thành sứ giả cầu hôn, mặt mũi, quần áo, binh khí, giày dép của bọn họ... không một chỗ nào là không dính máu, mùi vị tanh nồng đặc sệt tràn ngập trong bầu không khí tĩnh mịch của con đường núi. Ở một nơi khác, bên kia bức tường đá, đám Hồng Liên Giáo đã dần dần nhụt chí, thực sự là những cung thủ đó quá lợi hại, không chỉ ngắm chuẩn mà còn bắn rất xa. Bọn chúng đã thử tấn công vài lần, nhưng lần nào cũng không đứng nổi, ngược lại còn chết vô số người. Đã đến nước này rồi, bọn chúng còn gì mà không hiểu nữa? Bọn chúng đã trúng gian kế của kẻ địch! “Tướng quân... bây giờ nên làm thế nào?” “Làm thế nào? Tao còn làm thế nào được nữa?” Bức tường đá không cao nhưng đối với bọn chúng mà nói lại giống như lạch trời, nếu như cố gắng xông lên đột phá thì cũng có thể, nhưng tổn thất quá lớn, tên thủ lĩnh đã nhụt chí. Gã ta hít thở mạnh vài lần, nhìn về phía bức tường đá với ánh mắt tàn nhẫn, chuẩn bị tinh thần mất một lúc lâu. Cuối cùng, gã ta nghiến răng nói: “Rút lui!” Rút lui? Tên đứng bên cạnh nghe vậy liền ngu người. Nếu như bọn họ rút lui thì những người anh em bên kia bức tường phải làm thế nào bây giờ? “Không rút lui chẳng lẽ muốn tiếp tục chạy vào chịu chết? Ngươi mù rồi à? Đây là một cái bẫy giăng sẵn nhằm vào chúng ta, nếu chúng ta cố tình tấn công thì chính là đang tự