Kiếp trước bệ hạ thành lập phương triều, thời kỳ đầu gặp rất nhiều biến động, khắp nơi đều có thiên tai. Đám tàn dư của Hồng Liên Giáo nhân cơ hội này làm loạn, tro tàn lại cháy, tuy rằng không tạo thành tổn thất lớn nhưng cũng khiến vương triều mới gặp không ít khó khăn, lòng người bất an. Lại có một vài dân chúng phản nghịch to gan, ăn nói xằng bậy đồn đại nữ đế chính là yêu nghiệt, hơn nữa còn muốn ám sát cô. Thậm chí ngay đến việc bệ hạ băng hà, truy cứu đến cùng cũng có dính dáng đến Hồng Liên Giáo. Mỗi lần nghĩ đến đó Vệ Từ lại cảm thấy khó mà khống chế được tâm trạng của bản thân. “Nhưng mà...” Kỳ Quan Nhượng có chút do dự. Vệ Từ mím môi, gương mặt thoáng hiện nét lạnh lẽo rợn người. “Trong lúc chiến đấu hỗn loạn, phản dân mưu đồ mở cửa thành cho Hồng Liên Giáo, bất cẩn mất mạng trong đám phản quân, đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?” Những thành phần không ổn định như thế này không xử lý sớm chẳng lẽ còn giữ lại để ăn Tết? Kỳ Quan Nhượng vốn muốn báo lại chuyện này cho phương Bồng Cơ xử lý, nhưng nghe Vệ Từ nói thế cũng có lý. Giữ lại những thành phần bất ổn như thế này nhiều một ngày là thêm một phần nguy hiểm, không bằng diệt cỏ tận gốc. Vệ Từ nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Trước kia, chủ công từng hứa với An Thôi, sau khi kết thúc cuộc chiến sẽ chia cho hắn ta một phần mười tiền tài và nhân lực... Văn Chứng nên sàng lọc đám tù binh đó sớm, những tên có thể dùng được thì giữ lại, còn những kẻ tư tưởng ngoan cố cực đoan khác thì tốt nhất là nên loại trừ...” Những chuyện làm tổn hại đến danh dự như giết tù binh này, Vệ Từ không muốn phương Bồng Cơ nhúng tay vào, quăng cái của nợ này cho An Thôi là tốt nhất. Với bản lĩnh của An Thôi và tác phong thích đâm đầu vào chỗ chết của Hồng Liên Giáo, kiểu gì đám Hồng Liên Giáo chắc chắn sẽ đụng chạm đến giới hạn của An Thổi. Đợi đến khi An Thối lợi dụng xong đám người này, thứ chờ đợi Hồng Liên Giáo chính là qua cầu rút ván. Quăng mối họa ngầm này cho An Thôi, Vệ Từ chằng cảm thấy áy náy chút nào. Kỳ Quan Nhượng nhạy cảm phát hiện ra Vệ Từ nhấn mạnh vào bốn chữ “ngoan cố cực đoan”. Sàng lọc tù binh phần lớn đều chọn những người cường tráng, tuổi tác còn nhỏ, sức khỏe tốt, còn những kẻ tàn tật già yếu thì không cần suy xét. Nhưng Vệ Từ lại tỏ rõ thái độ - anh không cần những kẻ tư tưởng có vấn đề, còn về sức khỏe, thân hình có toàn vẹn hay không chỉ là điều kiện thứ yếu. Sự khác thường này khiến Kỳ Quan Nhượng cảm thấy tò mò, đồng thời có vài phần cảnh giác. Vệ Tử biết Kỳ Quan Nhượng nghi ngờ, liền giải thích: “Giáo lý của Hồng Liên Giáo được kế thừa từ tà giáo nào đó từ thời loạn mười sáu nước... Văn Chứng đọc nhiều sách vở chắc hẳn biết rằng, khi Đại Hạ thống nhất mười sáu nước, thời kỳ đầu triều đình có bao nhiêu tà giáo phá rối? Bao nhiêu lần bọn chúng muốn trỗi dậy, châm ngòi thổi gió xúi giục dân chúng, reo rắc tại họa? Đám Hồng Liên Giáo này không thể không phòng. Những kẻ đầu óc có vấn đề tốt nhất đừng giữ lại” Lý do này quả thực đã thuyết phục được Kỳ Quan Nhượng. Không nói đâu xa, chỉ riêng hai tôn giáo là Đạo giáo và Phật giáo đang ngang vai ngang về nhau đã có tín đồ trải khắp năm nước. Hồng Liên Giáo không thể so sánh được với hai tôn giáo lớn nhưng cả ba đều là tôn giáo, nên có thể nhìn thấy cái bóng của nhau trong đó. Tuy Phật giáo, Đạo giáo không phải là thế lực theo kiểu truyền thống nhưng cũng không thể xem nhẹ sức ảnh hưởng của hai tôn giáo này đối với thiên hạ. Nếu như Hồng Liên Giáo có nhiều tín đồ như vậy đi khắp nơi xúi bẩy, tác quái thì đúng là vô cùng đáng ghét. Kỳ Quan Nhượng gật đầu đồng ý. “Được, chuyện này ta đã nhớ” Trận chiến lần này cũng coi như chiến thắng lớn từ trước đến nay, số lượng tù binh cũng lên đến hai mươi ba nghìn người, còn những kẻ khác không phải chết ngay tại trận thì cũng là trọng thương mà chết, những tên còn sống đều được chuyển về khu quân y để điều trị, doanh trại nữ binh tạm thời điều một loạt người đến mà vẫn bận tối mặt tối mũi. Kỳ Quan Nhượng cũng phải người đi thu dọn chiến trường, xử lý thi thể tìm kiếm những người còn sống, thu hồi lại những mũi tên có thể dùng được. Tuy chủ công nhà mình giàu nhưng cái trò đánh