Chưa chắc là không thể.
Chắc đây là câu chuyện cười thú vị nhất mà mấy ngày nay Dương Tư nghe được, đến giờ gã còn nghĩ rằng Khương Bổng Cơ đang nói đùa, bèn trêu: “Nếu thế thì chủ công phải hăng hái nhiệt tình hơn rồi”
Khương Bồng Cơ nhướng mày hỏi: “Cái gì phải nhiệt tình hơn?”
“Bây giờ chủ công đã sắp mười tám rồi, cũng chỉ hai năm nữa là đến lễ đội mũ”. Đổi lại là người khác thì dù chưa cưới cũng phải đính hôn rồi, vậy mà chủ công vẫn một thân một mình, thế này thì không được. Nếu không thành gia lập thất thì làm sao sinh con gái chứ?
* Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ cho biết người đó đã trưởng thành.
Không sinh con gái thì làm sao truyền ngôi vị cho con gái được?
Dương Tư cười trêu chọc.
Lời gã nói không phải là để cổ vũ Khương Hồng Cơ trành ngôi đoạt vị, rõ ràng là cười nhạo cô nhanh chóng cưới vợ sinh con đi.
Còn hai tháng nữa Khương Đồng Cơ mới đủ mười tám tuổi, mười tám tuổi ở cái thời đại này đã có thể thành gia lập thất, làm cha được rồi.
Nhưng gia đình thế gia chủ trọng hơn nên phần lớn là đến tuổi hai mươi, Liễu phủ có lẽ cũng không ngoại lệ.
Theo Dương Tư, chủ công của gã vẫn còn là thiếu niên non nớt, chưa tiếp xúc với chuyện nam nữ, đến tuổi rồi tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện kia.
Chỉ là...
Theo kịch bản của Dương Tư, bị trêu chọc như thế chủ công nhà mình sẽ xấu hổ ngại ngùng lắm.
Nhưng thực tế thì...
Khương Bổng Cơ nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên nói: “Việc này không vội, sinh con dưỡng cái cũng phải xem thời cơ và đối tượng”
Dương Tư kinh ngạc.
Xem ra chủ công nhà mình không phải là thiếu niên ngây thơ không hiểu đạo lý mà rõ ràng là người có kinh nghiệm phong phú nha.
Gã hí hửng: “Xem đối tượng, xem thời cơ? Chẳng lẽ chủ công để mắt đến ai rồi?” Khương Bổng Cơ cười vẻ thần bí.
“Đúng vậy.”
Dương Tự tò mò hỏi tới: “Cô nương nhà nào thế? Nếu như thân phận tương xứng thì có thể nhờ lão gia ra mặt đính hôn cho chủ công. Việc đại sự của đời người không thể qua loa được. Nhanh tay thì được chạm tay thì mất, ra tay trước mới chiếm được lợi thế. Nếu thân phận thấp hơn chủ công thì có thể phái bà mai tới nhà tỏ ý nạp thiếp. Dù sao thì cũng là cô nương chủ công ưa thích, tốt nhất là đừng bỏ lỡ.
Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười.
Cô không biết Dương Tư ngoài tham ăn ra còn có tính hóng hớt đấy.
Cô buồn cười, đảo mắt mập mờ nói: “Thân phận là... Mặc dù nhà người ta hơi sa sút nhưng thân phận người ta thanh bạch, tổ tiên cũng hiển hách, được xem là dòng dõi thanh liêm cao quý một thời. Người ấy khá tài hoa, tính cách lại rất đáng yêu... Làm thiếp thì thiệt thòi quá”
Dương Tự nhíu mày, dòng dõi thanh liêm cao quý à... Thế thì hơi khó thật.
Thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp người giàu.
Người ta càng thanh liêm cao quý thì càng xem trong danh phận. Đa số thà lựa chọn làm vợ người bình thường chứ không muốn trèo cao, cam chịu làm thiếp thấp hèn... Trừ khi thân phận của chồng phải rất cao. Hiển nhiên Liễu Hi vẫn chưa đạt tới mức độ đó.
“Chủ công thích nàng ta ở điểm gì?” Dương Tự hỏi: “Tài hoa hay là dung mạo?”
Khương Bổng Cơ cười híp cả mắt: “Gen của người ấy”
Ga?*
* Trong tiếng Trung, Gen và gà là từ đồng âm.
Đầu óc Dương Tư hơi đơ.
Vấn để thay đổi quá nhanh suýt khiến gã ngã ngửa.
“Gà là sao cơ?”
Khương Bổng Cơ vuốt cằm, nên giải thích thế nào nhỉ, cái này không giải thích được nha.
“Gen à, xem như là bản chất quan trọng nhất của sinh mệnh” Khương Đồng Cơ nghĩ, lầm bầm nói: “Có điều, gen chỉ là một phương diện. Gen của người ấy thật sự rất thu hút ta nhưng điều khiến ta hứng thú vẫn là tính cách và bí mật người ấy che giấu... Rõ ràng là sơ hở chồng chất không khác gì bịt tai trộm chuông nhưng vẫn ương ngạnh muốn che giấu, thật đáng yêu.”
Dương Tư nghe xong ngây ngốc.
Mỗi chữ chủ công nói ra ga đều biết nhưng hợp lại thành cầu thì không thể hiểu nổi.
Khương Bổng Cơ tổng kết.
“Người ấy dễ bắt nạt, ta thích nhất là bắt nạt để người ấy bày ra cái vẻ mặt âm thầm chịu đựng. Ta thích thì chỉ có thể là của ta”
Dương Tư đã kinh sợ không nói lên lời.
Hồi lâu, gã mới bật cười.
“Chủ công, ngài thích cô nương nhà người ta thì không thể làm như thế được, sẽ dọa nàng ta chạy mất dép đấy”
Vừa nãy gã còn cảm thấy chủ công có kinh nghiệm, lý luận phong phú, giờ nhìn lại rõ ràng là thiếu niên bá đạo không hiểu