Vì mất ngủ nên Khương Bồng Cơ mở livestream, xem bình luận của đám cú mèo rảnh rỗi để giết thời gian. Khi Dương Tư nói ra câu ấy, một đám đang gà gật buồn ngủ tỉnh lại trong nháy mắt.
[Mèo Sả Ớt]: Từ từ, đậu má, có phải tao nghe nhầm không chúng bay, Từ mỹ nhân làm sao cơ?
[Múa Lửa]: Mẹ cha nhà nó, đừng dọa bố mày chứ. Sao lại thế được? Nay đếch phải Cá tháng từ đầu nhé!
[Mềm Mại Thơm Tho]: Tuy tui luôn cảm thấy Từ mĩ nhân yếu ớt, nhưng chàng đầu phải tướng đoản mệnh! Đã xảy ra chuyện gì?
[Miêu Yêu]: Nay là Cá tháng tư chuẩn luôn! Tao không nghe thấy gì hết! Chắc chắn lại là bà Streamer giở trò!
[Nhược Thần]: Vệ Từ chết á? Là một fan cứng của chàng, tôi tuyệt đối không chấp nhận kết quả này!
Kênh livestream loạn hết lên rồi.
Tuy giới hạn cao nhất là một trăm năm mươi nghìn người xem, nhưng qua nhiều năm như vậy, fan đầu chỉ dừng lại ở hàng triệu chứ?
Tính riêng group fans của Vệ Từ đã có hơn ba triệu lượt follows rồi, mà ba triệu fans ấy đều là account chính chứ không phải clone đầu, group cũng rất sôi nổi. Tuy nhiều fangirl đều đơn thuần thích trai đẹp, nhưng ai bảo thế giới này cứ đẹp là nhất chứ?
Tin Vệ Từ “đã chết” như hai quả bom nguyên tử hạng nặng nổ ngay bên tai họ. Bốn chữ “Vệ Từ đã chết” lên ngay tag hot searchs, lực lượng fangirl hận không thể mài dao chạy vào phòng livestream.
Khương Bổng Cơ cũng rất kinh ngạc, nhưng tâm lý của cô rất tốt, dù trong lòng bão táp phong ba thế nào thì ngoài mặt vẫn như thường.
“Nói kỹ hơn xem nào, sao lại thế?” Giọng Khương Bổng Cơ chưa bao giờ lạnh đến thế, từng câu từng chữ đều
mang sát ý, dù trong lều đốt than nhưng người ta vẫn có cảm giác nhiệt độ đang giảm xuống rõ rệt: “Tử Hiếu chết ư? Đám trong huyện Thu Vũ giết huynh ấy?”
Dương Tự cố nén bị thương, cắn chặt răng, chịu đựng nỗi xót xa đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng rồi khó khăn mở miệng.
Biết thi thể của Vệ Từ bị băm nát cho chó ăn, xương thì bị trả về, Khương Bồng Cơ đã không còn bình tĩnh nổi nữa, sát ý nổi lên, phong livestream càng ồn ào hơn.
Cô không còn lòng dạ nào đi quan tâm những bình luận gay gắt ấy, tầm mắt có chuyển về hai tùy tùng đằng sau Dương Tư.
Mỗi người cầm một góc của tấm khăn trắng, thứ được bọc trong khăn có vẻ nặng, mùi máu mà cô vừa ngửi được là từ đó mà ra.
Dương Tư nói: “Đám khốn khiếp ấy ném đến trước lều..”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng đứng dậy, hai tùy tùng buồng tấm khăn trắng xuống, lộ ra xương người bên trong.
Trên xương dính đầy vết máu khô và thịt vụn, rất nhiều chỗ còn có vết cắn của loài chó.
Khương Bổng Cơ chỉ nhìn lướt qua, sát ý trong mắt nhạt đi, cô phất tay lệnh cho tùy tùng lui xuống.
Dù Dương Tư đang chìm trong thù hận cũng phát hiện sự khác thường của Khương Đồng Cơ.
Gã nhìn đống xương người mà tùy tùng để lại, mấp máy môi mãi mà không thành lời: “Chủ công, Tử Hiếu..”
Khương Bổng Cơ cười, hừ nhẹ: “Huynh ấy chưa chết”
Dương Tư: “..”
“Đừng làm cái mặt khóc tang thế nữa, đây không phải xương của Tử Hiếu” Khương Bổng Cơ ngồi xổm xuống, không ngại bẩn mà cầm một đoạn xương còn dính máu và thịt lên, người xem livestream không chịu nổi cảnh tượng máu me như thế nên đều mở chức năng censor: “Tuổi của xương không đúng
Tuổi của xương?
Khương Bồng Cơ nói rất chuyên nghiệp rằng: “Mảnh xương này của người tầm ba mươi lăm tuổi, mà Tử Hiếu mới hơn hai mươi thôi. Còn nữa, tuy Tử Hiếu có học võ, nhưng chỉ là vài ba miếng võ mèo cào thôi, chất xương của người này rõ ràng là phải làm việc nặng quanh năm. Xét theo khung xương, Tử Hiếu thiên gầy, bộ xương này to hơn Tử Hiếu khá nhiều, nên ta mới kết luận đây không phải Tử Hiếu”
Dương Tư: “... Không phải Tử Hiếu ư? Vậy Tử Hiếu đang ở đâu?”
Khương Bổng Cơ thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói: “Chắc đang trốn ở đâu đó chờ xem kịch hay đây”
Dương Tự u oán nhìn đống xương trên đất, thầm cắn