[Tiêu Thời Khâm Nóng Nảy Thô Lỗ]: Nói thật, làm tàu ngầm trong kênh livestream này cũng được
một thời gian rồi, tui tưởng là tui đã quen với sóng to gió lớn rồi cơ, không ngờ giờ vẫn bị đánh
| bay dư lày. Đối phó với dân du mục, Streamer nhà mình thế mà lại xuống tay từ căn bản của người ta, dám hỏi cổ, tim cô là màu gì vậy?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: @Tiêu Thời Khâm Nóng Nảy Thô Lỗ, #000000
#000000?
Là cái gì?
[Sao Băng Tím Mộng Mơ]: #000000 là mã màu đen nhé.
Hỏi: Dám hỏi tim Streamer là màu gì?
Đáp: Đen sì sì nhá.
Không sai tí nào.
[Đáng Thương Đáng Tiếc]: Đen sì thì có làm sao? Tim Streamer nhà mị có màu gì thì mị cũng vẫn yêu, đen cũng đáng yêu mà. Muốn sống tốt thì làm sao mà không đen cho được? Tuy mị suốt ngày ôm kênh livestream mắng Streamer là rác rưởi, nhưng thật ra trong lòng mị đang âm thầm gào thét, sao Streamer ngầu thế, Streamer lấy em. Mị thích nhất là xem Streamer giăng bẫy người khác, mà kẻ thù của bả lại bất lực bó tay, ngầu cực, yêu cực ý!!!
[Bà Vương Bán Dưa]: Nói thế nào kiếp trước Streamer cũng là Quân đoàn trưởng của quân đoàn Liên Bang, lão đại trong quân đội, lòng dạ chắc chắn là không sáng sủa gì rồi. Mấy người có thể tưởng tượng ra được một quân đoàn trưởng thuần khiết trong sáng không? Làm thế nào để đánh bại quân địch, đánh bại đối thủ cạnh tranh? Dùng tình thương bao la vô bờ của mẹ chắc? Quân nhân dùng mưu kế để đối phó với kẻ địch, có thể gọi là mưu mô nham hiểm à? Cái này gọi là chiến lược. Nói chứ, Streamer định bẫy Bắc Cương thế nào, dù em có phải lắp “kiu giả” cũng phải giơ nốt lên ủng hộ cho cô ấy bằng được.
Mọe, cái gì mà “dù em có phải lắp kiu giả cũng phải giơ nốt lên ủng hộ”!
Khương Hồng Cơ cảm thấy thật lo lắng cho tiết tháo của đám khán giả, mấy cái bình luận tục tục thế này không sợ ảnh hưởng đến trẻ vị thành niên à?
Cùng với những tiếng thông báo phần thưởng của hệ thống, trên màn hình hiện lên một đống các loại phần thưởng quái dị.
[Tửu Tửu Cửu Cửu]: Thành viên của đội nhổ cỏ có mặt, Streamer chúng ta đến nhổ cỏ ở thảo nguyên nào vậy? Đảm bảo sạch sành sanh không còn một cái rễ.
[Mic Của Giai Hoàng]: Đội trưởng đội nhổ cỏ quốc gia có mặt, đảm bảo nhổ sạch cỏ.
[Mộ Khinh Trần]: Đại đội nhổ cỏ xuất chính, đảm bảo không còn một ngọn cỏ nào nữa. Trái đất cũng vặt sạch không để lại cho quân địch một tẹo nào.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy mấy bình luận đó tuy trên mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm không nhịn nổi nữa.
Cái đám dở hơi này -
Vệ Từ cau mày, anh cẩn thận phân tích suy nghĩ của Khương Đồng Cơ.
“Nhưng chủ công... cỏ cũng có dịch bệnh trên quy mô lớn sao?”
Vệ Tư tưởng rằng Khương Bồng Cơ muốn tạo ra dịch bệnh trên cỏ để đối phó với Bắc Cương, hàng lông mày của anh cau chặt.
Khương Hồng Cơ cười nói: “Có thì có, nhưng chủ công nhà huynh là người hung tàn thế sao? Hạ thủ lưu tình sau này còn gặp lại nhau. Nếu như hành hạ Bắc Cương đến chết thì đến lúc đó người chịu thiệt chẳng phải lại là chúng ta sao? Hơn nữa, chủ công nhà huynh cũng không làm ra được thứ ấy... Lãnh thổ của Bắc Cương rất rộng, các thảo nguyên màu mỡ đều nằm trong tay các bộ lạc Bắc Cương. Bọn chúng vừa mới lỗ một vố to trước đó, các trại nuôi ngựa gần như là mất hết sức sống, bọn chúng sẽ càng cẩn thận hơn. Giờ phút này mà công khai đối phó với bọn chúng có khác gì tự sát?”
Là một tay thợ săn lão luyện ưu tú, cô rất rõ một điều, trước khi đạn ra khỏi nòng găm vào người con mồi thì tuyệt đối không thể để con mồi cảm giác được một chút sát ý nào. Cô muốn lừa Bắc Cương đang thần hồn nát thần tính một số thì càng cần phải giấu giếm sát ý của mình.
Dù sao dưới trướng cô vẫn còn cả đám “tiểu công trúa” đang gào khóc, không thể không cẩn trọng được.
Sai một ly, đi cả dặm, có khi còn là vĩnh viễn không thể quay lại được.
Vệ Từ dẹp hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói bằng giọng trần thuật.
“Chủ công đã có đối sách”
Khương Hồng Cơ nói: “Đương nhiên là đã có rồi... ta còn đang định giao việc này cho huynh làm, bởi huynh sẽ không khiến ta thất vọng”
Ngoài mấy vị võ tướng ra, những mưu sĩ khác của nhà cổ, tên nào lòng dạ cũng đen như mực.
Trừ Dương Tư và Phong Chân phải theo quân ra, Khương Bồng Cơ cân nhắc kỹ càng giữa Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha, Phong Cẩn và Vệ Từ.
Sau một hồi đắn đo, cô quyết định chọn Vệ Từ.
Tại sao à?
Bởi vì anh cũng giống cổ, trước khi giăng bẫy kẻ khác có thể kiềm chế tính “ác” của bản thân cho đến tận khoảnh khắc kẻ địch chết.
Con người thường hay thiên vị “đồng loại” của mình, Khương Hồng Cơ cũng không phải ngoại lệ.
Vệ Từ nghiêm túc, cúi người xin thỉnh giáo: “Xin chỉ thị của chủ