Nếu như hỏi bây giờ người ả ta hận nhất là ai, thì Liễu Xa xếp đầu tiên, Cổ Mẫn xếp thứ hai, cuối cùng mới
là Thần Hoàng Đế bị ả ta coi là cái đinh trong mắt.
Phí ba mươi triệu mới mua được tin tức về Thần Hoàng Đế, thế mà đáp án lại như thế này, làm sao mà ả ta không tức hộc máu cho được?
Một lúc lâu sau, khi ả ta đập toàn bộ những thứ có thể đập trong phòng khách rồi, cơn tức mới dần lắng xuống.
4 ngồi trên sofa tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, thở hồng hộc, xoa dịu lửa giận vẫn đang bừng bừng trong lồng ngực.
“Một Liễu Xa, một Cổ Mẫn, hai kẻ tiện nhân này.”
Ả ta căm hận nghiến răng kèn kẹt, gương mặt xinh đẹp méo mó dữ tợn.
Đặc biệt là Cổ Mẫn, một đứa xuyên không bình thường, lại còn bày ra đủ trò nào là phường làm giấy, gạch xanh, thủy tinh kiếm tiền, toàn mấy cái trò mà tiểu thuyết xuyên không đã dùng nát, tưởng ả ta không nhìn ra ư? Chết thì cũng chết rồi, còn để lại phiền phức lớn như thế, thật quá đáng ghét!”
Đương nhiên tức thì tức, ả ta không ghen tỵ. Sau khi Cổ Mẫn xuyên không rồi còn nhớ những kỹ thuật này làm gì?
Ả ta có bàn tay vàng là hệ thống, còn tốt hơn con xuyên không đó gấp trăm nghìn lần.
Chỉ cần ả ta tích lũy đủ điểm thì muốn kỹ thuật nào chẳng có?
Nhìn từ bàn tay vàng liền biết ai mới là đứa con cưng của ông trời.
Chỉ cần là những thứ đạt được ở thế giới này, đợi đến lúc ả ta quay về đều trở thành tài sản của ả, cho nên ả ngấm ngẩm điên cuồng vơ vét tiền bạc.
Biết được phía Bắc Cương xuất hiện dấu vết của thủy tinh, giá cả vô cùng đắt, một món đồ thủy tinh chất lượng bình thường vậy mà đến mấy chục nghìn quan tiền.
ta nghiến răng, định đổi kỹ thuật chế tạo thủy tinh với hệ thống, không ngờ cái kỹ thuật đó tốn bốn mươi lăm triệu điểm.
Hệ thống nói với ả, kỹ thuật này trong mắt ả ta không đáng tiền nhưng đối với thời đại này thì nó lại là kỹ thuật vượt thời đại, kỹ thuật chế tác thủy tinh đã vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, cho nên mới đắt như thế, nếu như ả ta sợ đắt thì không mua cũng được.
Cuối cùng ả ta vẫn mua, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ả nên nhìn vụ làm ăn này với tầm mắt rộng mở hơn.
Để kiếm được nhiều tiền, ả ta đưa kỹ thuật này cho tâm phúc bảo bọn chúng chế tác và bán đi.
Mới bắt đầu ả ta cũng kiếm được không ít, nhưng ả ta làm việc không cẩn thận để lộ tin tức, món lãi kếch xù khiến cho các sĩ tộc khác đỏ mắt.
ta yểm “bùa trung thành” lên người tâm phúc, nhưng lại không yểm lên những thợ thủ công làm trong lò nung.
Những thợ thủ công này chính là sơ hở, kỹ thuật nòng cốt chế tạo ra thủy tinh bị tiết lộ, những thương nhân học theo nhiều như cá diếc qua sông.
Trong Trung Chiếu từ trên xuống dưới đều dậy lên phong trào tai ác nung thủy tinh bán lấy tiền.
Ả ta còn đang ở trong cung nằm mơ kiếm được một đống tiền, không hay biết gì về tình hình bên ngoài. Đợi đến lúc ả ta biết được kỹ thuật chế tác thủy tinh mà mình mất bốn mươi lăm triệu điểm để đổi lấy chỉ thu về được mười triệu quan tiền, tí nữa thì tức đến hộc máu, càng hận Cổ Mẫn.
Còn về phần trào lưu thủy tinh như bong bóng kinh tế này mang lại hậu quả gì cho dân chúng ả ta không cần biết.
“Để Cổ Mẫn chết như thế quả nhiên là quá hời cho con ả đó...”
Ả ta cúi đầu nhìn tấm bùa trung thành chín sao trong tay, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Hệ thống, bây giờ trình độ võ thuật của ta tương đương với mức nào?”
“Tương đương với cấp bậc tông sư ở thế giới này, sức chiến đấu ngang ngửa với lúc dùng võ lâm chí tôn”
ta vui mừng ra mặt, theo như hệ thống nói thì trình độ của ả ta đã thuộc hàng thượng thừa.
Vừa nãy còn cảm thấy vung tay quá trớn, hơi đau lòng, giờ lại cảm thấy rất có lời.
Có trình độ của tông sư thì ả ta còn phải sợ Tạ Khiêm sao? Còn phải lo lắng kiêng dè một Liễu Hi cỏn con chắc?
ta nghiến răng kèn kẹt nói: “Vậy thì mi có biết hiện giờ con ranh con Liễu Hi đang trốn ở đâu không?”
Hệ thống hỏi ngược lại: “Ký chủ hỏi cái này để làm gì?”
Ả ta hầm hừ, cười đầy chế giễu: “Ta tốn bao nhiều điểm để đổi bùa trung thành chín sao,