Trình Tình híp mắt suy nghĩ, phân tích rành mạch: “Không phải Hứa Bùi thì là Hứa Phỉ, không ngoài hai người này. Binh lực họ mang tới nhiều nhất, tổng cộng hơn trăm nghìn quân tinh nhuệ, nhiều hơn số
binh lực rải rác của cái liên quân hỗn tạp này rất nhiều, nếu minh chủ không nằm trong họ thì e là cả hai người đều không phục. Bọn họ mà giận dỗi bỏ đi thì cái liên quân này coi như chỉ có tiếng mà không có miếng, nếu thế thì đúng ý kẻ địch rồi”
Bốn trăm nghìn quận Cần Vương, nghe thì hùng hậu nhưng thực chất một nửa trong đó chỉ là gom cho đủ số, chỉ biết đứng vỗ tay cổ vũ mà thôi.
Còn quân tinh nhuệ thì anh em Hứa thị chiếm hơn một nửa.
Bọn họ nếu đi rồi thì Cần cái con khỉ mốc.
Nói tới binh lực Hoàng Tung lại rầu rĩ.
Thực ra người anh ta thấy được nhất chính là Liễu Xa, tuổi dư sức, uy vọng cao, có tiếng nói trong triều, gia thế hiển hách, hoàn toàn đáng tin hơn hai thằng nhóc Hứa thị nhiều. Nhưng Liễu Xa lại khác người, đường đường là Châu mục Sùng Châu, binh lực Cần Vương chỉ vẻn vẹn hai mươi nghìn.
Ngay cả lớp trẻ như Hoàng Tung cũng kéo tới hai mươi lăm nghìn quân.
Có người hỏi Liễu Xa sao lại mang ít người như vậy, không thấy xấu hổ à?
Liễu Xa cười híp mắt đáp lại khiến người ta nghẹn họng.
“Ta là Châu mục Sùng Châu, phải đặt an nguy của dân chúng Sùng Châu lên hàng đầu. Sùng Châu là vùng đất nghèo nàn, giáp với Bắc Cương, bọn người Man kia vẫn luôn chảy nước miếng ngày đêm rình rập Đông Khánh, nếu vì Cần Vương mà điều quá nhiều binh đi, lỡ Bắc Cương nhân cơ hội xua binh xuống Nam tấn công biển cảnh Sùng Châu thì sao? Cần Vương gấp thì gấp nhưng cũng phải biết phân nặng nhẹ, bản quan cho rằng, phải lấy quốc phòng làm trọng, mọi thứ có thể để sau”
Nhìn đi, ông ta nói như thế thì bố thằng nào dám trách quân của ông ta ít?
Lúc Hoàng Tung và Trình Tĩnh về tới quân doanh thì Phong Giác đang bận bù đầu, nghe thấy tiếng động liên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hai người trước sau đi vào lều.
“Chủ công và Hữu Mặc trở về rồi, chuyện thế nào rồi?”
Hai người đều lắc đầu.
Hoàng Tung nói: “Liễu Xa quá giảo hoạt, không hổ đã từng là Quận thủ quận Hứa, không dễ đối phó chút nào.”
Phong Giác nghe hai người kể lại xong liền chau mày nghĩ ngợi.
“E là hai người đã quên một người”
Chính diện đối cứng với Liễu Xa chẳng khác nào muốn ăn đòn đau.
Muốn kéo con cáo già này xuống hố, không cần đối cứng, đi vòng mới là chính đạo.
“Quên ai?” Trình Tĩnh hỏi.
“Liễu Hi”
Phong Giác cười lạnh lùng nói ra một cái tên.
Hoàng Tung lắc đầu quây quậy.
“Không được, nếu kéo Liễu Hi xuống thì hai cha con nhà này sẽ không tha cho ta”
Phong Giác giải thích: “Giác không hề có ý này”
Trình Tĩnh chau mày như đang suy nghĩ ý kiến của Phong Giác.
“Ý của cậu là nếu liên quân... hoặc có thể nói nếu hai vị lang quân Hứa thị giằng co không dứt thì có thể rẽ sang phía Liễu Hi?”
Phong Giác gật đầu: “Đúng thế, chính là ý này, Hứa Bùi và Hứa Phỉ nếu tranh đấu không dứt chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tinh thần đoàn kết của cả liên quân, lúc đó lòng người hoang mang sẽ khiến Xương Thọ Vương được lợi, Liễu Hi tuy chỉ là huyện lệnh, nhưng dã tâm bừng bừng, cả Hoàn Châu e là đã nằm trong tay cậu ta. Một Hoàn Châu lại thêm quận Hứa và Sùng Châu của Liễu Xa, cả Đông Khánh có thế lực nào có thể đối chọi? E là huynh đệ Hứa thị dù không cam tâm cũng phải cúi đầu”
Hoàng Tung ngẫm nghĩ, xem chừng đây là cách hay.
Chỉ là... anh ta nghĩ mà sợ run, vẻ mặt đau khổ.
“Ta sợ Liễu Hi sẽ đánh chết ta mất.”
Hai người cũng coi như là bạn nhậu, nhiều năm gặp lại liền tính kế Liễu Hi, anh ta thật sự sợ bị Liễu Hi trói lại dần một trận nhừ tử.
Phong Giác và Trình Tĩnh im lặng nhìn Hoàng Tung có chút bó tay.
Giống như vừa đồng tình vừa mất mặt.
Chủ công à, ngài có thể mạnh mẽ lên một chút không hả?
Ba người tính toán ổn thỏa, chuẩn bị trước mọi thứ, chỉ chờ mỗi Liễu Hi tới.
Nghìn lần không nghĩ tới Liễu Hi không hổ là “con trai” ruột của Liễu Xa.
Lão cha Cần Vương chỉ mang vỏn vẹn hai mươi nghìn binh coi như có mang.
Thằng con còn ba chấm hơn, chỉ mang mười nghìn binh tới góp vui.
Lối suy nghĩ của Liễu Xa và Khương Bồng Cơ trùng hợp giống nhau đến lạ thường, dù sao con trai ông già) cũng sẽ mang nhiều binh tới, ta