Dương Tư nhìn bộ dạng bị đả kích của Phong Chân không khỏi than ngắn thở dài
Anh ta còn không hiểu tính chủ công nhà mình sao?
Gã nhịn cười nói: “Sự thật đã bày ra trước mắt, cớ gì huynh còn không chấp nhận?”
“Ta cảm thấy mình còn có thể cứu vớt...”
Phong Chân học câu nói của Khương Đồng Cơ.
Dương Tư cười không nổi nữa.
Dù có cứu kiểu gì cũng không xoay chuyển được sự thật chủ công là nữ không phải nam.
“Ta khuyên huynh nên chấp nhận sự thực này, tính tình chủ công không chịu được bất cứ hạt sạn nào, giờ huynh
muốn đổi chủ cũng muộn rồi” Dương Tự quay đầu nhìn Phong Chân nhắc nhở: “... Ngày thường huynh luôn sống rất thoáng, không thích bị trói buộc, trước đây không nói, dù sao huynh và ta đều không biết giới tính thật của chủ công, nay lại càng không thể lăn tăn, chủ công được coi là nam mà dạy dỗ lớn lên, nhưng cô ấy cuối cùng vẫn không phải nam”
Nếu đột nhiên nổ ra tin Khương Đồng Cơ là nữ, dù bọn họ có không câu nệ tiểu tiết thế nào thì cũng không thể lập tức tiếp nhận được.
Tin tức này quá khủng bố.
Thế nhưng Khương Đồng Cơ đã chuẩn bị tâm lý trước cho bọn họ, còn cho đủ thời gian giảm xóc nên ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Phong Chân và Dương Tư đều không phải người chấp nhất mấy chuyện này.
Ngược lại, do tính tình kỳ quái nên năng lực chịu đựng của hai người rất cao.
Không phải bọn họ không chấp nhận hiện thực, chỉ là cảm thấy thế giới quan sắp sụp đổ.
Nhưng chủ công tự mình chọn dù có quỳ cũng phải theo tới cùng.
Phong Chân càng nghe Dương Tư nói càng thấy không đúng, trong lời này còn có ẩn ý gì đó.
“Dương Tĩnh Dung, ý của huynh là sao?”
Dương Tự hừ nhẹ: “Không có ý gì, chỉ muốn nhắc huynh chú ý lời nói cử chỉ. Giống như lúc nãy, mấy câu nói của huynh với chủ công rất không ổn. Phong Tử Thực à Phong Tử Thực, huynh nghĩ lại xem câu vừa rồi của huynh ổn sao? Chủ công nếu là nam, hai câu châm chọc vừa rồi cũng chẳng sao, không ảnh hưởng tới ai, người đời cũng sẽ không nói gì nhiều, nhưng giờ đã biết chủ công là nữ huynh phải biết kiêng kỵ chú ý nam nữ khác biệt. Chủ công còn nhỏ tuổi tính tình chưa định hình, huynh đừng làm hư mầm tốt...”
Vẻ mặt Phong Chân kinh ngạc kiểu “quát đờ hợi”, nhìn thấy ánh mắt thông cảm của Dương Tư.
Phong Chân không phục: “Dương Tĩnh Dung, cầu này của huynh thật oan ức cho ta quá. Huynh đã bao giờ thấy một lang quân hào hoa tường tận ám hiệu thanh lâu, am hiểu trêu gái, uống rượu như nước, miệng phun ào ào mấy câu dung tục là một mầm xanh đúng đắn chưa? Đã nghiêng ngả từ lâu rồi! Dù là làm hư cũng là chủ công làm hư người ngây thơ trong sáng là ta, không phải ta dạy hư ngài ấy, muốn nói cấp bậc thì ta còn không bằng chủ công đầu”
Nói anh ta sống phóng túng cũng được, nhưng không thể tùy tiện chụp mũ.
Đời sống riêng tư của anh ta đúng là không lành mạnh, nhưng không phải hoàn toàn sa đọa.
Bộ dạng lang quân phong lưu của chủ công là anh ta dạy ư?
Người nói câu này không thấy lương tâm cắn rứt à?
Dương Tư hừ lạnh, ngay cả đuổi mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Phong Chân tức muốn xì khói, anh ta và Dương Tư tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu, cũng coi như là bạn đồng trang lứa, nay lại bị Dương Tư kéo tại giáo huấn, Phong Chân không nhẫn nhịn nổi nữa: “Dương Tỉnh Dung, huynh làm như là con gái của huynh vậy? Đức hạnh của chủ công như thế còn cần ta dạy sao?”
Dương Tư đang muốn phản bác, Phong Chân lại nhanh miệng tiếp lời: “Huynh đừng có mà phản bác, theo hiểu biết của ta về chủ công thì việc huynh cố ý nhấn mạnh nam nữ khác biệt sẽ làm ngài ấy không vui. Kẻ trên kiêng kỵ cái gì, huynh kinh nghiệm phong phú hẳn là biết cái leo lắt trong đó, chớ có phạm vào cấm kỵ. Nói thẳng ra, chủ công là nam hay nữ đối với chúng ta có gì khác biệt sao? Huynh cũng đừng làm chuyện điên rồ...”
Chính mình còn FA mà đòi làm cha hiển coi chủ công là con gái, não Dương Tư nhúng nước rồi à?
Thật ra Dương Tư chỉ muốn Phong Chân tém tém lại một chút, ai ngờ thằng nhóc này lại chơi ngược gã một vố.
Dương Tư nghe xong muốn đánh người.
“Cưỡng từ đoạt lý!” Gã bực bội trừng mắt nhìn Phong Chân: “Cái kiêng kỵ huynh nói chẳng lẽ ta không biết? Ta muốn huynh tém tém lại một chút, không phải bắt huynh tránh chủ công hay làm ngài ấy không vui.