Không ngờ lại là tình địch từng bị sư phụ đánh.
Ngay cả như thế thì người này cũng không đến mức nhìn thấy liền muốn chém chết anh chứ?
Khương Bồng Cơ cũng không thể lý giải được.
“Trên đời này người bị người đẹp từ chối không biết bao nhiêu, không đến mức mỗi người đều muốn chém chết con trai vị soái ca kia chứ?”
Tiểu thiên sứ Lý Vân là người vô tội. Phong Chân kể chuyện u oán liếc nhìn chủ công nhà mình, đừng có nói lời khó nghe người bình thường không hiểu.
Khương Bổng Cơ ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu là như vậy thì không đến mức đánh nhau chứ?”
Phong Chân nói tiếp: “Quả là như thế, nhưng mà sau đó lại xảy ra tranh chấp khác. Người kia thậm chí còn bịa đặt, nói xấu mẫu thân và phụ thân của Hán Mỹ, lúc này Hán Mỹ mới không chịu được mà đánh người ta bị thương. Người này bị thương rồi mà còn cãi bướng không chịu im miệng, Hán Mỹ càng tức giận còn muốn đánh tiếp... Bên Dương Kiển kia đông người, đâu có chuyện bỏ mặc ngồi xem... Thế là đánh nhau..”
“Nói xấu?”
Nói xấu mức độ nào lại khiến cho một Lý Vân luôn bình tĩnh mất đi lý trí mà đánh người?
Phong Chân nói: “Người kia đặt chuyện nói Tạ Khiêm không phải là đàn ông, thậm chí vì lợi ích gia tộc mà đẩy vợ cho người đàn ông khác
Khương Bổng Cơ: “... Đây lại là chuyện gì thế?”
Năm đó, Liễu Xa từng kể với cô về chuyện của Tạ Khiêm và Vương Huệ Quân, hai vợ chồng trai tài gái sắc, trời đất se duyên, ân ái vô cùng.
Bình thường mà nói thì đôi nam nữ này ân ái quá mức, khiến người khác hận không thể giơ bó đuốc đốt thành tro bụi.
Cặp vợ chồng ân ái như thế, làm sao có thể có chuyện mau chó đằng trai đẩy đằng gái cho người đàn ông khác được chứ?
Huống hồ, Liễu Xa cũng từng nói Vương Huệ Quân vừa sinh Lý Vân xong liền bị người thay mận đổi đào.
Đổi lại mà nói, Vương Huệ Quân sinh Lý Vân ra đó chỉ là hàng giả.
Phong Chân thở dài rồi dùng ngôn ngữ mô tả lại cảnh tượng lúc đó.
Dương Kiển vốn muốn làm người hòa giải, che đậy việc này đi nào ngờ người mến mộ vợ của Tạ Khiêm mặc kệ.
Gã bị Lý Vân dạy dỗ mà vẫn còn già mồm.
Không cam tâm nói: “Tên Tạ Khiêm hèn nhát kia ở đâu!”
Tình cảm của Lý Vân và sư phụ Tạ Khiêm rất tốt, người khác có thể nói xấu Lý Vân nhưng tuyệt đối không thể nói xấu Tạ Khiêm.
“Ngươi nói lại xem? Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi! Thầy ta đường đường là đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể là kẻ hèn nhát?”
Đối phương giễu cợt nói: “Sao không phải kẻ hèn nhát...” Dương Kiển nhíu mày, vội vàng hạ lệnh tùy tùng phía sau cho bọn họ lùi lại hai mươi bước.
“.. Nếu như Tạ Khiêm không phải là loại hèn nhát thì làm sao vì vinh hoa phú quý mà bán vợ cầu vinh?”
Lý Vân tức đến trợn tròn hai mắt, siết chặt thương bạc trong tay.
Bởi vì dùng lực quá độ mà đốt ngón tay đều trắng bệch.
“Sư phụ ta đối với sự mẫu tình nghĩa sâu nặng, từ khi người mất vì khó sinh đến nay chưa từng tái hôn. Không chỉ như thế, mỗi ngày đều hương hoa thờ cúng, trước sau ngày giỗ đều tuyệt thực ba ngày... Hai vợ chồng nghĩa nặng tình thâm, mẫu mực như thế... Tên tiểu nhân người đừng có vấy bẩn sự trong sạch của bọn họ”
Lý Vân bày ra vẻ mặt “Mày còn nói bậy, ông đây một thương đâm chết mày”.
Đối phương cũng không chịu thua, liên tục chế giễu: “Vợ chồng nghĩa nặng tình thâm? Khó sinh mà chết? Chuyện cười của thiên hạ! Mười mấy năm trước ta còn vô tình gặp nàng, nàng còn đang sống tốt kia kìa. Nàng nói với ta, rõ ràng là Tạ Khiêm bán vợ cầu vinh, ép buộc nàng nương nhờ người đàn ông khác... Hành vi súc sinh như thế ông ta còn làm ra được thì người nói ông ta có còn là đàn ông không? Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc Tạ Khiêm ở đầu để ông ta đến đây đối chứng!”
Lý Vân giật mình, đối phương nói chuẩn xác không giống như nói dối.
Nhưng mà anh vẫn duy trì bảo vệ thầy mình.
Tiểu công chúa đúng là yêu thích bảo vệ một cách ngốc nghếch, không phục thì đến đánh đi!
“Hoang đường, sư phụ ta xuất thân họ Tạ ở Hoàn Nịnh còn cần bán vợ cầu vinh sao?”
Anh không biết xuất thân của Tạ Khiêm, dù sao sư phụ cũng không nói với anh lại lịch của ông lớn cỡ nào.
Nhưng mà năm đó lúc ở huyện Tương Dương, Liễu Xa từng nói, Lý Vân vẫn luôn ghi nhớ.
Người kia không khỏi nghẹn lời, suýt nữa không đáp được, một lúc lâu mới nói.
“Họ Tạ ở Hoàn Nịnh thì làm sao? Họ Tạ ở Hoàn Nịnh chính là cặn bã bán vợ cẩu vinh!”
Dương Kiển