Nếu hắn ta có thể biến quận Chiết thành khung cảnh như trong tranh này, đường xá sạch sẽ, dân chúng ăn
no mặc ấm, quản lý như thời kỳ phồn thịnh... Đến lúc đó, cậu em họ Hứa Phỉ của hắn ta cũng không có
cửa đọ với hắn nữa, dù ông nội có ung thằng nhóc ấy đến mấy thì cũng không thay đổi được sự thật rằng Hứa thị sẽ thuộc về hắn ta, tuy ông là tộc trưởng nhưng cũng không thể ngó lơ ý kiến của các trưởng lão khác được.
Nhưng sao lừa họ Liễu để chiếm được phương pháp làm gạch đây?
Hứa Bùi đang bày mưu tính kế, tiệc cũng đã đến hồi cuối, Khương Hồng Cơ cũng nhận mặt được hết thuộc hạ của Hứa Bùi rồi.
Đang ngà ngà say, Hứa Bùi đột nhiên nhớ tới mục đích mở tiệc chiêu đãi Khương Đồng Cơ, bèn ướm hỏi thử một câu: “.. Hiển đệ có ý với ngôi vị minh chủ thì vị huynh sẽ ủng hộ hai tay”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, ánh mắt mông lung như đang say.
“Không dám giấu huynh, mấy lần tiểu đệ xuất binh tiêu diệt đám nghịch tặc, cũng thấy hơi khó xử, chi tiêu thì nhiều mà kiếm vào chẳng bao nhiêu. Binh sĩ ba quân đã mệt mỏi lắm rồi, suýt nữa thì tổn thương nguyên khí. Để dân có thời gian nghỉ ngơi lại sức, cũng đỡ mang danh hiếu chiến, tiểu đệ tính ngừng chiến một hai năm gì đấy... Giờ đến liên minh chỉ là đến cho có thôi, không đi người ta lại bàn ra tán vào...”
Hứa Bùi nhìn Khương Đồng Cổ, thấy hai má cô đã đỏ bừng, có vẻ đã say lắm rồi.
Lúc cô nói câu ấy, mưu sĩ ngồi sau có mặt trắng như tờ giấy, hình như còn muốn ngăn cô lại.
Say rồi... sao?
Hứa Bùi cười, nếu không say thì sao có thể nói ra tin quan trọng như thế được.
Nam diễn viên phụ Dương Tự thầm bĩu môi.
Gã đứng dậy, đổ thêm dầu vào lửa.
“Chủ công nhà ta đã say lắm rồi, đầu óc giờ không còn minh mẫn, nếu có điều gì không phải xin Quận thủ lượng thứ cho..”
Hứa Bùi ra vẻ hào phóng nói không việc gì, Dương Tư lại muốn đỡ chủ công nhà mình về.
Ai ngờ lại bị Hứa Bùi cản lại, Dương Tư tỏ ra bực bội lắm.
Cơ hội trăm năm có một thế này, sao Hứa Bùi có thể để tuột mất như thế được?
Hứa Bùi giỏi nhất trò gài bẫy cho người ta nói hớ ra, nhưng Khương Bồng Cơ diễn giỏi như thế cơ mà, lại có thể mắc mưu thằng oắt này sao!
Cô chỉ nói những điều có muốn thôi, còn những vấn đề khác thì miễn đi.
Dù cứ thật thật giả giả như thế, kẻ tung người hứng, cũng khiến Hứa Bùi vui như mở cờ trong bụng rồi.
Hắn ta cứ dụ dỗ một hồi, Khương Hồng Cơ đồng ý bán phương pháp nung gạch cho hắn.
Nhưng để tránh cho quan hệ đối bên sứt mẻ, hắn ta chỉ đến điểm là dùng, không thừa dịp Khương Bổng Cơ say rượu mà ép giá.
Cuối cùng còn ban vũ cơ cho Khương Hồng Cơ, định dùng mỹ nhân để an ủi cảm xúc cho hiền đệ, tránh trường hợp cậu chàng tỉnh rượu rồi lại đổi ý.
“Ngoài trời đang sương nặng hạt, gió tuyết cũng lớn, chi bằng để hiển đệ ở lại đây đêm nay, ngày mai tỉnh rượu rồi về sau cũng được.”
Dương Tư không tiện từ chối, chỉ có thể kiềm chế mà đồng ý.
Hai vũ cơ váy đỏ thân mình uyển chuyển như không xương nâng hai bên của Khương Bổng Cơ lên, đưa cô đến một chiếc lều khác.
Hứa Bùi sắp xếp Dương Tư ở lều ngay gần đó.
Vũ cơ khẽ cúi đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh và trắng nõn, đôi mắt khẽ hạ.
“Tiên sinh, xin phép ngài để tiểu nữ hầu hạ lang quân”
Dưới ánh nến mờ ảo, người đẹp váy đỏ càng quyến rũ hơn, Dương Tư ế lâu năm, cũng ngơ ngẩn trong vài giây.
Nếu giới tính của chủ công nhà mình là nam thì Dương Tư sẽ biết điều mà cút thẳng... nhưng...
Gã nghĩ vậy nên vẫn đứng nguyện tại chỗ, vũ cơ vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hai người cứ giằng co trong không khí khó xử như thế.
Dương Tư lơ đãng nhìn về phía Khương Hồng Cơ.
Thấy chủ công nhà mình nằm thẳng cẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền nhưng ngón tay lại khẽ giơ lên, ý bảo gã mau mau cút đi.
Dương Tư “.”
Đáng lẽ hôm nay phải đẩy tên lãng tử Phong Chân đi mới đúng!
Dương Tư họ nhẹ vài tiếng, kiềm chế không chửi tục, rồi nói với vũ cơ: “Hầu hạ chủ công cho tốt vào”
Gã cũng lấy làm lạ, lẽ