Nghĩ tới đây, vũ cơ váy đỏ lại hối hận muốn thối ruột. May mắn trong tay y còn có [Bùa Trung Thành chín sao], vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
Tới khi ả dùng [Bùa Trung Thành chín sao khống chế Khương Bồng Cơ được thì nhất định phải đòi lại món nợ này, để con tiện nhân đó sống không bằng chết.
Vũ cơ váy đỏ lựa chọn trả góp, một người một hệ thống đạt thành hiệp nghị, vũ cơ đã sống lại.
Cổ họng vỡ nát và trái tim bị đâm giờ đã lành lặn không một dấu vết. Ở mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong một bãi tha ma, xung quanh tuyết trắng mênh mông bao phủ, vài bộ xương lấp ló đầu lâu, cảnh tượng khiến ả kinh hãi phải vắt chân lên cổ mà chạy.
Cơ thể ả còn hơi cứng lạnh, hoạt động chưa linh hoạt, chỉ có thể ẩn nấp, chờ cơ hội khác.
Trời tờ mờ sáng, Dương Tư thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học của mình.
Dụi dụi mắt, gã thấy trên người có phủ chăn, cách đó không xa có hai chậu than đã tắt.
“Chủ... chủ công?”
Dương Tư lắc lắc đầu, nhớ lại chuyện đêm qua liền lao vào lều hét gọi, ngay lúc đó giọng Khương Đồng Cơ truyền từ bên ngoài tới.
“Tinh rồi à?”
Khương Bồng Cơ đã thay quần áo sạch sẽ, cười như không cười nhìn Dương Tư.
“Tham kiến chủ công” Dương Tư chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn đau nhức.
Cũng đúng, dù là ai co ro ngủ một đêm thì tay chân cũng kêu gào thôi.
“Huynh đi rửa ráy trước đi, rồi chúng ta cùng đi tính sổ Hứa Bùi, lấy chút đỉnh coi như bồi thường”
Tuy Hứa Bùi rất vô tội, nhưng nếu không hố hắn một số thì không phải là phong cách của Khương Đồng Cơ.
Dương Tự gật đầu, sắc mặt âm trầm nói: “Đúng là phải tính sổ, nếu không phải chủ công võ nghệ cao cường, đêm qua còn không biết sẽ như thế nào đâu.”
Dương Tư biết không nhiều nên gã không nghĩ tới, Khương Đồng Cơ là cố ý ăn vạ chơi xỏ Hứa Bùi.
Khương Bổng Cơ sao có thể không biết vũ cơ kia có vấn đề:
Chính là bởi vì cô biết người này có vấn đề mới thuận nước đẩy thuyền bày ra màn kịch như thế.
Đáng thương Hứa Bùi, hắn ta tri kỷ tặng người cho cô, giúp màn kịch của cô thành công tốt đẹp. Đêm qua, Dương Tư ngủ ngon, Khương Đồng Cơ ngủ còn ngon hơn, chỉ có Hứa Bùi và thuộc hạ của hắn ta thức trắng đêm.
Lúc này là lúc nào còn ngủ được?
Rốt cuộc là ai lột da Xuân Nhi?
Rốt cuộc là ai giả dạng Xuân Nhị ám sát Liễu Hi?
Rốt cuộc là ai bày cái bẫy muốn Liễu Hi chết tại doanh trại của hắn ta, hãm hại hắn ta mang danh bất nghĩa?
Mấy vấn đề quanh quẩn trong đầu bọn họ, trong trường soái bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.
Cuối cùng Hứa Bùi mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng.
“Các ngươi cảm thấy... Chuyện này... Có phải lão nhị làm không?”
Trong trường đám người nhìn nhau, thật ra mục tiêu đầu tiên bọn họ hoài nghi chính là Hứa Phỉ.
Thế nhưng anh em bất hòa cũng là chuyện khó nói, bọn họ thân làm thần tử không tiện chia rẽ tình cảm người nhà chủ công.
Hứa Bùi và Hứa Phỉ đều là con cháu dòng chính Hứa thị.
Vì gia chủ là ông nội bọn họ, cho nên dù là cháu đích tôn hay cháu dòng chính thì bọn họ đều có tư cách kế thừa Hứa gia.
Luận tôn ti trưởng thứ, tất nhiên Hứa Bùi thích hợp hơn, hắn ta ôn hòa hữu lễ, biết đối nhân xử thế, thanh danh rất tốt, năng lực lại càng không phải nói.
Nhưng gia chủ Hứa gia lại thích Hứa Phỉ hơn, bởi vì cậu ta lớn lên đẹp hơn Hứa Bùi, khuôn mặt lại cực giống gia chủ lúc trẻ, tất nhiên càng được lão nhân gia yêu thích, Hứa Phỉ miệng lưỡi lanh lợi, thường khiến lão nhân gia vui vẻ cười không ngớt.
Điểm này Hứa Bùi không sánh bằng em họ hắn ta.
Nếu Hứa Phỉ vô năng thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Phỉ lại rất tài năng, hai anh em hắn ta càng lớn lại càng cạnh tranh quyết liệt.
Thỉnh thoảng cũng có gài hàng nhau nhưng sẽ không làm quá đáng, đây coi như là một ăn ý giữa hai anh em.
Hứa Bùi không hề nghĩ tới, đứa em họ ngày thường lầm lì không nói một tiếng, một khi động thủ liền muốn mạng người... Nếu không phải bên cạnh Liễu Hi có người võ nghệ cao cường bảo vệ, nói không chừng tối nay Liễu Hi vừa chết, hôm sau Liễu Xa sẽ dốc hết vốn liếng hai châu một quận trả thù hắn ta.
Nếu mưu kế này thành công, Hứa thị vì làm dịu lửa giận của Liễu Xa không chừng sẽ từ bỏ hắn ta, ném hắn ta ra bên ngoài để Liễu Xa xử lý, xem như cho người ta một cái công đạo... Nghĩ tới đây, Hứa Bùi không khỏi rùng mình... Một mưu kế thật hiểm độc.
Ngoài Hứa Phỉ, hắn ta nghĩ không ra đối tượng hoài nghi nào