“Sau khi treo chữ lên rồi thì ra ngoài hành lang quỳ nửa canh giờ, suy nghĩ cho thật kĩ xem mình đã phạm phải lỗi gì.”
Đúng vào lúc mà Từ Kha cho rằng chuyện này sẽ cứ thế mà cho qua thì Khương Bồng Cơ bất thình lình cho thêm một câu, khiến cho chân tay cậu ta cứng đờ.
Hai tay Từ Kha nâng tờ giấy, vẻ mặt vẫn còn mấy phần không chịu phục, nhưng vẫn rất cung kính trả lời lại: “Vâng.”
Đạp Tuyết ở bên cạnh thấy thế, liền tỏ vẻ không thể trách. Biểu hiện của Từ Kha ở buổi nhã tập hôm nay quả thật xuất sắc, khiến đám công tử sĩ tộc kia bị bẽ mặt, nhưng mà thế thì có tác dụng gì?
“Chuyện ngày hôm nay coi như là một bài học cho ngươi, sau này đừng có mà không biết trời cao đất dày mà mang phiền phức đến cho lang quân.” Ra khỏi thư phòng, Đạp Tuyết đi đến bên cạnh Từ Kha, hàng chân mày khẽ giương, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Bất kỳ một vị quý nhân nào trong buổi nhã tập ngày hôm nay đều có thể dễ dàng lấy cái mạng của ngươi.”
Từ Kha mím môi, đè giọng xuống thật thấp, không cam lòng nói: “Bọn họ vốn dĩ là muốn nhắm vào lang quân, đáng tiếc là tài năng không bằng người...”
Đạp Tuyết cau mày, lạnh giọng bác bỏ: “Hành động trước đó của ngươi rốt cuộc là để bảo vệ lang quân khỏi sự sỉ nhục hay là vì để thể hiện bản thân. Ngươi biết ta biết, còn cần ngụy biện nữa sao? Có rất nhiều cách để bảo vệ lang quân thế mà ngươi còn cố tình chọn cái cách tệ hại nhất. Nếu như không phải ngươi khoe khoang tài năng làm mất mặt bọn họ, vị Trịnh lang quân kia cũng không đến nỗi hạ giá phải đi tính toán với một thằng hầu...”
Từ Kha bị Đạp Tuyết nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy chột dạ. Đạp Tuyết nói rất đúng, quả thật cậu ta có cách để khiến chuyện này trở nên vẹn cả đôi đường, không khiến Liễu Lan Đình xấu hổ cũng không để cho đám lang quân đó mất mặt. Nhưng tại sao cậu ta phải làm như thế? Nói cho cùng cậu ta vẫn không thể chấp nhận được cái thân phận hiện nay của mình.
Từ Kha nghiêng mặt đi, trốn tránh ánh nhìn của Đạp Tuyết, đối phương cũng chỉ cười cười mà lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Nếu như đã tự khoe mình là thanh cao, đọc đủ sách thánh hiền, vậy ngươi có biết cái gì gọi là "chủ nhục thần chết"?”
Sĩ tộc ở thời đại này có quyền được nuôi dưỡng tư binh, môn khách. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm cho địa vị của bọn họ lại cao như thế. Dòng tộc Liễu thị của Liễu Lan Đình không được tính là sĩ tộc hàng đầu, nhưng ở trong quận Hà Gian này cũng không được coi là nhỏ. Càng đừng nói đến chuyện danh tiếng của Liễu Xa ở Đông Khánh hiện giờ đang như mặt trời ban trưa, ngay đến Quan Gia cũng vừa yêu thích lại vừa kiêng dè ông.
Từ Kha tước sạch mặt mũi của đám quý tử sĩ tộc, tất nhiên là khiến Khương Bồng Cơ càng thêm có thể diện, nhưng mà cũng kéo theo không ít thù hận. Nói dưới góc độ “thần” thì cách làm của Từ Kha là một kế sách tệ hại, cuối cùng còn kéo cả Khương Bồng Cơ phải ra tay, cứu cậu ta ra khỏi tình cảnh làm bia đội quả cho đám người kia ngắm bắn. Nếu như đổi thành một lang quân hơi vô dụng thì hôm nay Từ Kha tuyệt đối là tự mình đi tìm đường chết.
Nghĩ đến đó vẻ mặt cậu ta bỗng nhiên trắng bệch, vết thương trên gò má cũng đau âm ỉ.
Đạp Tuyết và Từ Kha, mỗi người có cách nghĩ khác nhau nhưng lối tư duy của bọn họ đều bị thời đại này trói buộc.
Nhưng Khương Bồng Cơ phạt Từ Kha quỳ ngoài hành lang, căn bản là chẳng nghĩ nhiều như thế, cô chỉ cảm thấy bạn gấu con - Từ Kha này tự tìm đường chết vui quá thôi. Không dạy dỗ tử tế cậu ta thì có phải là cái đuôi của cậu ta còn vểnh lên tận trời? Không phải vị lang quân nào cũng đều có bản lĩnh anh hùng cứu mĩ nhân oai phong như cô.
Cái kiểu hành vi tự tìm đường chết kiểu này nếu như là ở trong Quân đoàn 7 thì đâu chỉ có phạt quỳ một tiếng đồng hồ là có thể xong chuyện. Không “hưởng” đủ một một khóa huấn luyện địa ngục, cộng thêm vài ngày được đích thân Quân đoàn trưởng huấn luyện riêng thì không nhớ được lâu.
Thiếu niên hăng hái bồng bột một chút cũng không sao, nhưng là không thể quá đà, vẫn cần phải biết kiềm chế.
Đóng kênh phát livestream lại, Khương Bồng Cơ nhìn bản kế hoạch mà mình đã viết mà thất thần.
“Việc huấn luyện của đám gia đinh ở thôn trang đã có thể đưa vào thực hiện, phải mau chóng tìm việc cho Từ Kha làm, rèn luyện tính tình của cậu ta.”
Mặc dù biết Từ Kha là một khối ngọc thô vẫn còn nằm trong đá tảng, nhưng nếu không tỉ mỉ đẽo gọt, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ phá hủy luôn khối ngọc này. Khương Bồng Cơ còn đang trông mong Từ Kha sau này sẽ trở thành