“Ngươi đang nói ta đấy à? Sao ngươi không hỏi mẹ ngươi đi?”
Đối mặt với sự chất vấn của Khương Hồng Cơ, khuôn mặt Vu Mã Quần cứng ngắc, không kiềm chế nổi sự hoảng sợ trong lòng.
“Vì ngươi hèn, nên chỉ dám nói với ta mà không dám hỏi thẳng ả. Hẳn là khả năng thần kỳ của ả khiến người sợ hãi, đồng thời lại cho ngươi hy vọng có thể đổi đời, ngươi có thể dựa vào khả năng ấy mà đăng cơ. Chỉ cần làm Hoàng đế rồi thì dù có không tin ả là mẹ ngươi, ngươi vẫn có thể ngoan ngoãn nghe lời ả, lấy lòng ả như một con chó, ta nói có phải không?”
Khương Bồng Cơ đâm trúng tim đen của Vu Mã Quân, từng câu từng chữ như đánh thẳng vào tim hắn.
“Không... Không phải như vậy.”
Vu Mã Quân cuống cuồng phản bác, mắt đảo láo liên nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn mẹ hắn.
“Nếu không phải thì sợ cái gì?” Khương Hồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhìn hai mẹ con kỳ dị mà cười nhạt: “Ôi chao, ta đúng là hay quên, người nên sợ phải là ả đàn bà kia mới đúng, dù sao thì ả không bằng thứ cặn bã”
Ở đàn bà kia có thể đứng im nghe Khương Đồng Cơ mắng sao?
A di chuyển nhanh như gió, đôi tay tưởng chừng như yếu đuối đến mức chỉ cần nắm hơi mạnh là sẽ gây lìa, thực ra lại ẩn chứa sức mạnh có thể dễ dàng bóp chết kẻ khác.
“Không nói lại được bèn muốn giết người diệt khẩu à? Nhưng người nghĩ xem, người đánh thắng được ta sao? Người đã quên lần trước chết như thế nào rồi sao?”
Khương Hồng Cơ nghiêng người tránh thoát khỏi đòn hiểm ấy, tay phải có chộp lấy xương quai xanh của ả rồi thuận tay ném ả sang một góc.
Nếu là người đàn ông khác thì chắc đã bị sắc đẹp của ả mê mẩn đến mức mất hồn rồi, nhưng trong mắt Khương Bồng Cơ, ả không bằng thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất.
Cô phản công rất thoải mái, điều đó khiến ả đàn bà vừa hận lại vừa đố kị.
k biết, rõ ràng Khương Đồng Cơ không có võ công tuyệt diệu gì, nhưng vẫn có thể dễ dàng đánh bại ả, tại sao lại như vậy cơ chứ?
Không công bằng!
“Rốt cuộc thì ngươi là ai... Tại sao lại biết nhiều đến thế?”
ta tức giận đến mức răng run cầm cập.
“Ha ha, không biết ta là ai mà còn dám mù quáng xông lên tấn công ta, gan cũng lớn quá nhỉ?
Thấy ả đứng lên, Khương Hồng Cơ vỗ tay rồi nói với Vu Mã Quân: “Hẳn là ả không định nói cho ngươi biết sự thật đầu. Năm ấy, không lâu sau khi sinh ra ngươi, ả qua lại với Xương Thọ Vương rồi sinh ra Liễu Huyền. Sau đó, ả mải mê theo đuổi vinh hoa phú quý mà bỏ Xương Thọ Vương, vứt bỏ Liễu Huyên. Liễu Huyền được cha ta nhận làm con thứ, nuôi nấng cô ta hơn mười năm. Người biết vì sao cha ta lại không tiếc tiền thay ả nuôi Liễu Huyền không? Thử tưởng tượng cảnh con trai và con gái của kẻ thù loạn luân với nhau xem, ái chà, cũng hay ho gớm ấy chứ?”
Hai tay Vu Mã Quân run bần bật, hắn e ngại, hắn khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy tởm lợm khó tả.
Người từng là vợ của hắn, người đầu ấp má kề một đêm, người mang thai con của hắn, không ngờ là em gái cùng mẹ khác cha của hắn?
Không chỉ cùng mẹ, mà cha của hai người còn là hai anh em ruột!
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Liễu Huyên khi mang thai, đột nhiên nên thốc nôn tháo.
Không chỉ có Vu Mã Quân không chấp nhận được sự thật mà ngay cả ả đàn bà kia cũng không thể chấp nhận được.
Dù mọi việc đều do ả làm, nhưng bị người khác nói thẳng ra như vậy, ắt cũng sẽ xấu hổ quá mà cáu điên lên.
Ả cứ tưởng rằng Liễu Xa ngu ngơ không biết kế hoạch của ả, không biết mục đích khi ả vứt bỏ Liễu Huyên, mà không ngờ rằng Liễu Xa cái gì cũng biết!
Hắn ta cố tình mắc mưu, hắn ta lừa ả!
“Đồ khốn nạn!”
Ả ta nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt hoảng sợ xen lẫn hận thù, nếu ánh mắt có thể hóa thành vũ khí thì Khương Bồng Cơ đã chết từ tám đời rồi.
Khương Bổng Cơ cười, cô khẽ nhướn mày và hỏi lại: “Khốn nạn à? Ngươi đang tự mắng bản thân mình đó à? Nghĩ lại xem rốt cuộc kẻ khốn nạn là ai!”
“Việc gì ta phải nghĩ chứ?”
Ở đàn bà tức quá nên nhịp thở càng lúc càng nhanh, khuôn mặt đầy vẻ căm hận mà trở nên dữ tợn, phá hủy tan nát