Tuệ Quân nghe vậy thì ngẩn cả người, sao lang quân lại muốn gọi Phong Tòng sự qua nhỉ?
Lẽ nào lang quân không chỉ muốn Phong Tòng sự bỏ trí bỏ sức, còn ép anh ta đi bán sắc nữa?
Khương Bồng Cơ thấy phản ứng của Tuệ Quân thì bật cười: “Lang quân nhà em là loại người đó hay sao? Lúc trước, Tử Thực luôn cằn nhằn rằng không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian tầm hoa vấn liễu, cứ đòi mỹ nhân và rượu ngon với ta suốt. Giờ có quý nhân dâng tới cửa, cơ hội tốt như vậy còn gì”
Cùng một việc, nhưng qua lời của Khương Bồng Cơ thì hoàn toàn thay đổi theo hướng khác.
Người ta dù gì cũng là Thái tử phi, dù tự dâng mình tới tận cửa cũng không thể so bì với phụ nữ bình thường được.
Tuệ Quần nghe ra ý trêu đùa trong lời nói của Khương Bồng Cơ bèn dùng tay áo che miệng, ý cười tràn đầy trong đôi mắt ướt át động lòng người ấy.
“E là lần này lang quân sẽ phải thất vọng.”
Khương Bổng Cơ hỏi: “Hửm? Thất vọng gì cơ?”
“Nô nghĩ người thấu tình đạt lý như Phong lang quân, hẳn đã nhìn thấu chuyện nam nữ rồi. Chắc chắn cũng tự có quan niệm cá nhân về phụ nữ như thế nào thì chơi đùa ong bướm được, phụ nữ như thế nào thì nên tránh tiếp xúc. Thân phận của Thái tử phi khá đặc biệt, đàn ông bình thường thì thôi, nhưng Phong lang quân là hạ thần của ngài, sao có thể dính dáng đến phụ nữ có thân phận đặc biệt và khó giải quyết như vậy chứ?”
Dù Khương Đồng Cơ có muốn đẩy Phong Chân ra làm “kẻ chết thay” thì Phong Chân cũng sẽ làm vẻ “Băng thanh ngọc khiết” liều chết không tuân theo.
Thấy Tuệ Quân cẩn thận phân tích, Khương Bồng Cơ nghe mà suýt nữa bật cười.
“Ha ha, cứ yên tâm, ta cho gọi Tử Thực là để bàn bạc một số việc, chứ ai lại bắt đi bán sắc được. Mà dù ta có muốn thế đi nữa, thì chắc gì Thái tử phi đã ưng chịu” Khương Đồng Cơ ngưng cười, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực rỡ.
Gò má Tuệ Quân đỏ ửng lên, như hờn như giận mà đáp: “Lang quần chỉ toàn chọc nô thôi, nếu ngài không nói những lời dễ gây hiểu lầm đến vậy thì nó cũng không trở thành trò cười như này”
Họ đang nói chuyện thì có tiếng bước chân của Phong Chân từ ngoài vọng vào.
Ít nhiều gì cũng có chức sắc, Phong Chân ăn mặc không còn tùy tiện như trước kia nữa, giờ đã đứng đắn hơn nhiều rồi.
Tuệ Quân khom người lui về hậu đường.
Phong Chân hành lễ xong thì ngồi thẳng dậy: “Không biết chủ công vội vàng cho truyền thần đến là có việc gì?”
Nhân lực trong triều thiếu thốn quá nhiều, Khương Đồng Cơ kiểm cho bản thân một chức Trung lang tướng, bổng lộc hai nghìn thạch, cũng gần bằng bổng lộc của Quận thủ, tuy là võ quan nhưng trong tình hình đặc biệt như hiện nay, trong tay cô không có binh quyền, chỉ là có cái chức quan nghe cho oai thôi và để tiến hành động trong triều.
Khương Bồng Cơ kể lại chuyện phủ Thái tử gửi thiếp mời qua, cũng thuật lại rõ ràng thiếp mời có ám chỉ về tình dục.
Phong Chân cười xấu xa, trêu chọc Khương Bồng Cơ rằng: “Chuyện tốt như vậy cơ mà, hay là chủ công cứ qua đó thử xem?
Thái tử phi đó, đây chính là người phụ nữ tôn quý nhất quốc gia, chỉ xếp sau Hoàng hậu, Thái hậu và Thái Hoàng thái hậu mà thôi.
Khương Bồng Cơ liếc mắt, cả giận mắng: “Ngưng giả vờ giả vịt đi, ta mà đi được thì còn cần đến huynh sao?”
Phong Chân nghe vậy, suýt nữa thì quỳ Khương Đồng Cơ luôn, lời của chủ công nhà anh ta lúc nào cũng thấm sâu dã man như vậy đấy!
Anh ta nghiêm túc đáp: “Chủ công, thần không bản sắc!”
Khương Bổng Cơ nhìn vẻ dù chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch bản thân của Phong Chân mà muốn quất cho anh ta vài roi.
Phòng livestream toàn đám có trí tưởng tượng phong phú, vừa cười vừa đăng bình luận.
[Im Im Im]: Ở kìa, Phong Chân, lên đi chứ bé ơi! Gái mà bé thích đấy, xấu hổ làm gì nhỉ! Xông lên quẩy Thái tử phi về tay nào!
[Vịt Lê]: Ái chà chà, thưởng Tết năm nay hậu hĩnh ra trò đấy, đối tượng còn là Thái tử phi nữa cơ, bao người muốn mà không được kia kìa. Mà nói chứ, nói chuyện lễ tiết và thanh bạch với Phong Chân, hài ngang bàn chuyện dưỡng tóc với mấy ông trọc.
[Hoa Sen]: Ôi ôi Streamer xấu ghế ấy, gây họa xong