Còn gì cay hơn bị lo?
Đại khái là Thái tử phi có ý với phương Bồng Cơ, dù là trắng trợn hay ngầm đưa tình đều đủ cả, thậm chí cô ta còn xức cả hương kích dục lên người, Khương Đồng Cơ thì vẫn thản nhiên nhìn Thái tử phi bị thuốc hành hạ hơn hai tiếng trời, trước lúc rời khỏi còn đánh cô ta hôn mê!
Lúc tỉnh lại Thái tử phi vô cùng tức giận và xấu hổ, cơ thể tuyệt đẹp mềm nhũn mất hết sức lực.
“Đỡ bản cung về, rồi gọi Tiểu Phúc Tử qua đây”
Hậu viện cô quạnh, lại thêm một ông chồng háo sắc ngang ngược thích mới mẻ, một Thái tử phi đã sinh con như cô ta tất nhiên là cảm thấy cô đơn.
Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng cam chịu, bên người cô ta có một thái giám sau khi trưởng thành mới tinh thần, gã rất giỏi trong việc hầu hạ phụ nữ. Thái tử phi rất thích tên thái giám này, nếu Thái tử không đến chỗ cô ta thì mười ngày hết chín cô ta và tên này đều quấn lấy nhau.
Không lâu sau, Tiểu Phúc Tử đã tới.
Người này có thân hình vạm vỡ, trên mặt còn có râu, nếu chỉ xét bề ngoài thì có khi gã này còn men hơn khối tên đàn ông bình thường.
Vừa nhìn thấy Tiểu Phúc Tử, Thái tử phi đã tràn đầy dục vọng, ánh mắt như chảy thành nước, tay duỗi ra mời gọi.
Một lúc sau trong phòng đã vọng ra tiếng rên và thở gấp khiến người ngại ngùng, bầu không khí đầy mập mờ.
Liễu Xa thấy con gái người đầy mùi rượu quay về liền bật cười.
“Sao không ở lại phủ Thái tử thế?”
“Ở lại làm gì, cái bà Thái tử phi hơn ba chục tuổi đó cứ như sói đói, nhìn thôi cũng muốn đầy bụng. Khương Hồng Cơ ngạc nhiên nói: “Phụ thân không phải mệt đi ngủ rồi sao? Sao giờ còn chưa ngủ vậy?”
Liễu Xa bị câu trả lời của Khương Đồng Cơ làm nghẹn họng.
Ông sao có thể nói ông rất thích nhìn con gái bị làm khó chứ?
“Nói đi nói lại, thực ra vi phụ rất thoáng” Liễu Xa dứt khoát tránh đi hai vấn đề cuối cùng, đánh trống lảng qua chủ đề khác: “Nếu con thích con gái, chỉ cần không ảnh hưởng chuyện nối dõi tông đường thì muốn chơi sao cũng được, nhưng đừng quá đà nhé. Vi phụ nghe nói vị Thái tử phi đó khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng lẽ Lan Đình không hề có chút rung động nào sao?”
Phong Chân đứng kế bên cảm giác như mở ra một thế giới mới, thế giới quan hầu như sụp đổ tan tành.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp trả lời, kênh livestream lại rộn ràng như Tết.
[Huyễn Vũ]: Hú hú, ba Liễu Xa ơi nhìn bé nè, bé chính là con dâu của ba nè.
[Cái Tên Cực Cá Tính]: Mấy thằng tình địch trong đây thật chướng mắt, rút kiếm quyết đấu đi!
[Bác Lính Quèn]: Cha của Streamer không phải “thoáng” mà là “quá thoáng, tư tưởng giác ngộ này người phàm không thể theo kịp.
Khương Bồng Cơ đỡ trán, đám khán giả này làm loạn thì cũng thôi đi, sao ngay cả Liễu Xa cũng tham gia vào vậy trời?
“Không có, chán phèo. Nếu cha mong có cháu thì chẳng phải trong phủ còn có thứ đệ sao? Nhẩm tính nó có lẽ cũng đã hơn mười ba, thế là cũng lớn rồi, thứ đệ cũng nên chọn vợ đi thôi, mất công bị người ngoài nói Liễu phủ bạc đãi nó”
Nghe Khương Đồng Cơ nhắc tới đứa con trai trong phủ, Liễu Xa như có tính toán khác nói: “Không vội, giờ vẫn chưa phải lúc”
Khương Bồng Cơ nói: “Cha có tính toán là được rồi, dù sao thì hôn sự của thứ đệ không thể qua loa, năm đó ngay cả thứ muội cũng lấy mười dặm hồng trang gả vào hoàng gia, đến nay vẫn là chủ đề bàn tán của dân chúng, nếu khắt khe chuyện hôn sự của thứ để e người ngoài sẽ dị nghị”
Giữa chính thứ trưởng ấu có khoảng cách cực kỳ lớn, khó có thể vượt qua.
Dòng thứ ở Liễu phủ có đãi ngộ cực kỳ tốt, nếu là nhà người khác, chỉ cần chủ mẫu trong nhà hà khắc một chút thôi thì có lẽ địa vị của con thứ cũng chỉ cao hơn nô bộc bình thường trong nhà một chút, ví dụ rất nhiều con gái thế gia dòng chính khi xuất giá đều mang theo con gái dòng thứ xem như của nương tử hồi môn.
Từ đây có thể thấy được, khác biệt chính thứ là vô cùng lớn.
Liễu Xa bất đắc dĩ nói: “Người ngoài nói gì kệ người ta, chỉ